LÂU ĐÀI - Trang 142

Nói xong chàng thật sự bước về phía cánh cửa.
- Thế là ông ta vẫn cứ đi đấy, - Momus nói với bà chủ quán vẻ lo

lắng.

- Ông ta không dám làm, - bà ta nói, K. không còn nghe gì nữa,

chàng đã ở ngoài hành lang.

Trời lạnh, gió thổi mạnh. Anh chủ quán bước ra từ cửa đối diện,

hình như anh ta đã quan sát hành lang qua một cái lỗ từ đó. Anh ta
phải túm chặt chiếc áo bành tô trên người vì ngoài hành lang này gió
quất mạnh.

- Ông đi đấy à, ông đạc điền? - anh ta hỏi.
- Anh ngạc nhiên sao? - K. hỏi.
- chủ quán nói. - Chẳng lẽ người ta không thẩm vấn ông à?
- Không, - K. nói. - Tôi không thể để cho họ thẩm vấn.
- Tại sao lại không? - chủ quán hỏi.
- Tại sao tôi lại phải để cho họ thẩm vấn, tại sao tôi phải làm theo

một trò đùa hay thói đỏng đảnh của một công chức? Lúc khác có lẽ
tôi đã làm theo cũng để đùa hoặc vì đỏng đảnh đấy, nhưng hôm nay
thì không.

- Tất nhiên, tất nhiên, - chủ quán nói, một sự tán thành vì xã giao

chứ không hẳn là tin tưởng. Bây giờ tôi phải cho bọn đầy tớ vào
quầy uống đây, - anh ta nói. - Đã đến giờ rồi, lúc nãy tôi đã không
muốn quấy rầy cuộc thẩm vấn.

- Anh cho cuộc thẩm vấn quan trọng thế à?
- Ồ vâng, - chủ quán trả lời.
- Nghĩa là lẽ ra tôi không cần từ chối? - K. nói.
- Không cần, - chủ quán nói, - không cần thiết phải từ chối cuộc

thẩm vấn. - Vì thấy K. im lặng nên anh ta nói thêm hoặc là để an ủi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.