LÂU ĐÀI - Trang 140

với cái mà niềm hy vọng mang đến, ông dựa vào cái gì mới được
chứ? Thật ra là không thể nói cụ thể hơn về niềm hy vọng này, nhất
là ngài thư ký với tư cách công chức cũng không bao giờ có thể ám
chỉ đến, dù chỉ là thoáng qua. Đối với ngài thư ký, như ông ấy đã
nói, chỉ là chuyện ghi biên bản chiều nay cho nó có quy củ mà thôi:
ngài thư ký sẽ không nói nữa đâu cho dù ông dựa vào lời tôi mà lập
tức bắt đầu gạn hỏi ông ấy.

- Ngài thư ký, - K. hỏi, - nghĩa là Klamm sẽ đọc biên bản này

chứ?

- Không, - Momus trả lời. - Ông ấy đọc làm gì? Klamm không thể

đọc tất cả các biên bản, thậm chí một tờ biên bản ông ấy cũng không
đọc. Phần lớn ông ấy bảo: "Các anh hãy để tôi yên với các biên bản
của các anh

- Ông đạc điền, - bà chủ quán nói vẻ trách cứ, - ông làm tôi đau

đầu với những câu hỏi như thế. Chẳng lẽ là cần thiết hoặc nói chung
có gì hấp dẫn để Klamm phải đọc biên bản này và biết tỉ mỉ những
chuyện không đâu của cuộc đời ông? Tốt nhất ông hãy nhẫn nhục
yêu cầu người ta dấu Klamm tờ biên bản, dù yêu cầu đó cũng vô lý
như yêu cầu trước, vì ai có thể dấu được Klamm điều gì?... Nhưng
việc làm này chí ít thì cũng làm cho ông dễ có cảm tình hơn. Chẳng
lẽ cái đó cần để cho cái mà ông gọi là niềm hy vọng của ông? Chẳng
phải chính ông đã nói là ông hài lòng với việc được nói chuyện trước
mặt Klamm, không cần biết Klamm có nhìn hay chú ý đến ông đó
sao? Có phải với tờ biên bản này ít nhất ông cùng đạt được bấy
nhiêu chuyện, hoặc có thể còn nhiều hơn thế?

- Nhiều hơn ư? - K. hỏi. - Bằng cách nào?
- Ít ra là ông đừng đòi người ta đút ngay vào miệng mình tất cả

mọi thứ bánh kẹo như một đứa trẻ! - bà chủ quán kêu to. - Ai có thể
trả lời những câu hỏi như thế? Ông đã nghe rằng biên bản sẽ nằm
trong tủ tài liệu thôn của Klamm, và không thể nói gì về nó nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.