Thế rồi chàng viết nguệch ngoạc những điều vừa nói lên một
mẩu giấy kê trên lưng một người giúp việc, trong khi người kia soi
đèn cho chàng. Và giờ đây chàng viết theo lời đọc của Barnabás, bởi
vì anh ta đã nhớ và nói từng lời như một cậu học trò, không để ý tới
những lời huyên thuyên giả dối của những người giúp việc.
- Anh có trí nhớ cực kỳ đấy, - K. nói và đưa cho anh ta tờ giấy, -
tôi chỉ yêu cầu anh hãy tỏ ra cực kỳ trong những việc khác nữa. Bây
giờ chúng ta hãy nghe những mong muốn của anh. Anh có muốn gì
không? Nói thật, nếu anh có mong muốn gì thì tôi mới có phần yên
tâm về số phận điều tôi nhắn gửi.
Barnabás đầu tiên im lặng, sau đó nói:
- Chị và em gái tôi có lời chào ông.
- Chị và em gái anh à? - K, nói. - Phải rồi, đó là những cô gái khỏe
mạnh, to lớn.
- Cả hai đều gửi lời chào, nhất là Amália, - Barnabás nói, - hôm
nay cô ấy mang về cho tôi lá thư từ Lâu đài gửi anh.
Câu cuối cùng này đã thu hút K. hơn tất cả.
- Thế cô ấy có thể chuyển lời nhắn gửi của tôi vào Lâu đài được
không? - K. hỏi. - Hoặc anh với cô ấy có thể cùng đi và cả hai thử
xem có may mắn hay không?
- Amália không được phép vào các văn phòng, - Barnabás nói, -
nếu không thì cô ấy rất sẵn sàng làm việc đó.
- Có lẽ ngày mai tôi đến chỗ các anh, - K. nói. - Nhưng anh hãy
đến trước với câu trả lời cho tôi. Tôi đợi anh trong trường học. Anh
chuyển lời cho của tôi đến các chị anh.
Barnabás tỏ ra rất mừng vì lời hứa của K. khi họ chia tay, anh ta
không chỉ bắt chặt tay K. mà còn khẽ vuốt ve vai chàng nữa. K. nhận
cử chỉ đó như thể tất cả lại đâu vào đấy, giống như khi Barnabás lần
đầu tiên bước vào quầy uống, nổi bật lên giữa những người nông