LÂU ĐÀI - Trang 152

CHƯƠNG XI

K. về đến nhà người hoàn toàn lạnh cóng, trời tối om, các ngọn

nến đã cháy hết; với sự dẫn đường của những người giúp việc, họ
đã quen ở đây, chàng mò mẫm bước vào một phòng học.

- Hành động đáng khen ngợi đầu tiên của các anh, - K nói, khi

nhớ lại lá thư của Klamm. Frida, nửa thức nửa ngủ, quát về phía họ
từ một góc phòng:

- Các anh hãy để K. ngủ! Đừng quấy rầy anh ấy!
Mặc dù đã không chờ được chàng vì buồn ngủ, nhưng những ý

nghĩ của cô chỉ dành cho K.. Giờ đây họ đã thắp được đèn, nhưng
không thể vặn bấc đèn lên cho đủ, họ còn rất ít dầu. Còn thiếu nhiều
thứ trong công việc nội trợ mới. Họ cũng đốt lò sưởi, nhưng cái lò
sưởi lọt thỏm trong phòng học lớn và đồng thời được dùng làm
phòng thể dục; các dụng cụ thể dục đứng bao quanh phòng, được
treo lên trần nhà nữa. Họ nói với K. là phòng đã ấm lên rồi nhưng
sau đó rất tiếc nó lại lạnh. Trong một nhà kho có chứa khá nhiều củi
nhưng người ta đã khóa trái gian nhà kho đó, thầy giáo giữ chìa
khóa anh ta không cho phép đốt lửa bằng củi đó, chỉ trong giờ dạy
thì mới được đốt. Thảy những điều ấy còn có thể nếu họ có một cái
giường để ngả người. Nhưng họ không có chỗ nằm nào khác ngoài
cái đệm rơm đã được bọc ngoài bằng những chiếc khăn quàng đẹp,
bằng len của Frida, không có chăn nhồi lông chim, chỉ có hai cái
chăn thô, cứng, ít giữ được ấm. Những người giúp việc nhìn cái đệm
rơm thảm hại này vẻ thèm muốn nhưng tất nhiên họ không hy vọng
là có thể được nằm lên đó. Frida lo ngại liếc nhìn K., ở trong quán
"Bên cầu" cô đã chứng minh là mình biết sắp xếp một cái phòng
khéo léo như thế nào, cho dù cái phòng không ra gì đi nữa, còn ở
đây thì thiếu mọi thứ, nó vẫn như cũ, cô đã không làm được gì
nhiều hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.