LÂU ĐÀI - Trang 166

Chẳng mấy chốc chúng đã xuất hiện trước cửa sổ phòng thể dục,

đập lạch cạch và than vãn, nhưng không thể hiểu được lời của
chúng. Nhưng chúng cũng không ở lại đó lấu, trong tuyết sâu chúng
không thể nhảy đi nhảy lại và sự lo lắng không để chúng ở yên một
chỗ. Vậy là chúng chạy đến bên hàng rào nhỏ của trường học, và
nhảy lên bậc đá; ở đó, dù từ xa, chúng vẫn nhìn vào phòng rõ hơn.
Bám vào chấn song hàng rào, chúng nhảy lên nhảy xuống trên bậc
đá và khẩn khoản chìa tay về phía K.. Chúng nài nỉ như vậy hồi lâu,
không để ý đến việc gì khác, trong sự cố gắng vô ích của mình, giống
như bị thôi miên, kể cả khi K. kéo tấm màn che lại để khỏi phải nhìn
thấy chúng thì chúng vẫn không thôi.

Và bây giờ, trong căn phòng tranh tối tranh sáng, K. đến bên

chiếc xà đôi để xem Frida làm sao. Trông thấy chàng, Frida nhỏm
dậy sửa lại tóc, nuốt nước mắt và không nói một lời, đi nấu cà phê.
Mặc dù cô đã biết tất cả, K. vẫn muốn báo với cô rằng chàng đã sa
thải bọn giúp việc. Frida gật đầu. K. ngồi trên một chiếc ghế, và quan
sát cử động mệt mỏi của Frida từ đó. Tấm thân ốm yếu luôn được
làm cho đẹp lên bởi sự tươi mát và tính cương quyết của cô, giờ đây
vẻ đẹp đó không còn lại dấu vết gì nữa. Chỉ vài ngày sống với K.
cũng đủ hủy hoại sắc đẹp của cô. Công việc của cô ở quầy uống
cũng chẳng nhẹ nhàng gì, nhưng chắc là phù hợp hơn đối với cô.
Hay là nguyên nhân đích thực làm cho cô ấy tàn lụi là do cô ấy phải
xa Klamm? Sự gần gũi của Klamm đã làm cho cô ấy trở nên quyến
rũ một cách điên dại, và với sự quyến rõ đó cô đã thu hút K. đến với
mình, còn giờ đây thì cô đã tàn úa trong cánh tay chàng.

- Frida! - K. gọi.
Frida liền đặt máy xay cà phê xuống và đi đến cạnh chiếc ghế K.

đang ngồi.

- Anh giận em à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.