LÂU ĐÀI - Trang 167

- Không, - K. nói. - Anh tin rằng em không thể làm khác được.

Em đã sống hạnh phúc ở quán "Ông chủ”. Lẽ ra anh phải để em ở
đó.

- Vâng, - Frida nói và nhìn ra trước mặt vẻ buồn bã, - lẽ ra anh

cần phải để em ở đó. Em không xứng đáng sống với anh. Nếu anh
xa em ra, có lẽ anh sẽ đạt được tất cả những gì anh muốn. Vì nghĩ
đến em mà anh đã chịu đựng sự ức hiếp của thầy giáo, anh nhận cái
việc làm khốn khổ này, và cố gắng hết sức vất vả để được nói
chuyện với Klamm. Anh làm những việc đó là vì em, mà em thì
mang lại cho anh được cái gì.

- Không, - K. nói và ôm ngang người cô vẻ an ủi. - Những việc đó

có gì đâu, và không hề phương hại đến anh. Anh muốn nói chuyện
với Klamm không phải vì em. Em đã làm bao nhiêu việc vì anh!
Trước khi quen biết em, anh đã lang thang ở đây một cách mù
quáng. Không có ai chấp nhận anh, và nếu anh bám lấy ai thì người
đó liền hất ra, còn nếu anh tìm được chốn yên thân thì ở đó có
những con người làm anh phải vội vàng chạy trốn, họ là những
người giống như gia đình

- Anh đã trốn khỏi họ? Có thật là anh đã chạy trốn không? Anh

yêu quý! - Frida kêu lên cắt ngang vẻ sôi nổi, và sau tiếng "vâng" trả
lời ngập ngừng của K., cô trở lại vẻ tư lự một cách mệt mỏi. Bây giờ
K. cũng không còn đủ sức để nói là mối quan hệ của chàng với Frida
đã làm cho số phận của chàng trở nên tốt đẹp đến mức nào. Chàng
từ tốn cất cánh tay khỏi người cô, họ ngồi yên lặng một lúc, sau đó
cô gái cất tiếng nói, dường như cánh tay K. đã truyền cho cô cái hơi
ấm mà lúc này cô không thể thiếu.

- Em sẽ không chịu được cuộc sống này ở đây. Nếu anh muốn

giữ em lại thì chúng ta cần phải xuất dương, đi bất kỳ đâu, đến miền
Nam nước Pháp hay đến Tây Ban Nha vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.