LÂU ĐÀI - Trang 169

K. nhìn Frida, nhưng chàng không trả lời. Những lời than phiền

này về bọn giúp việc đều đúng cả, nhưng cũng có thể nhìn nhận
chúng một cách vô tội hơn nhiều từ bản chất trẻ con, nông nổi, sống
bừa bãi của chúng. Và có phải chúng vô tội với việc chúng không
bao giờ muốn ở lại với Frida, mà luôn luôn cố sức để bám theo K.?
K. đã nói ra một nhận xét tương tự.

- Anh không thấy rằng đó là chúng giả vờ hay sao? Tại sao anh

lại xua đuổi chúng, nếu không phải vì điều đó.

Cô đến gần cửa sổ, khẽ kéo tấm màn che và nhìn ra ngoài, rồi sau

đó gọi K. đến. Bọn giúp việc vẫn còn ở chỗ hàng rào, có thể thấy
chúng đã rất mệt, nhưng vẫn lấy hết sức khẩn khoản vươn cánh tay
về phía nhà trường. Một tên bám chắc hơn vào hàng rào, đã móc
một vạt áo khoác vào cọc nhọn.

- Tội nghiệp, tội ngh! - Frida nói.
- Tại sao anh xua đuổi chúng ư? - K. hỏi. - Em là nguyên nhân

trực tiếp đấy.

- Em? - Frida hỏi và vẫn nhìn ra ngoài.
- Em đã đối xử quá thân mật với chúng - K. nói. - Em đã tha thứ

cho tất cả mọi trò đểu cáng của chúng, em đã cười và vuốt ve tóc
chúng, luôn luôn cảm thông với chúng, ngay cả bây giờ em cũng cứ
lặp đi lặp lại "Tội nghiệp, tội nghiệp" và cuối cùng là trường hợp gần
đây nhất, khi em hy sinh anh chỉ cốt để cứu chứng khỏi bị đánh.

- Chính là vì việc đó, - Frida nói. - bởi vì em đang nói về điều đó,

cái điều đã làm cho em không may mắn, cái đã giữ em cách xa anh,
vậy mà em không thể hình dung nổi hạnh phúc nào lớn hơn là
thường xuyên và vĩnh viễn được sống với anh, thay vì thế, em cứ
nghĩ ngợi rằng không có một tấc đất yên ổn cho tình yêu của chúng
ta trên mặt đất này, ở trong làng cũng như ở nơi khác. Và vì thế em
tưởng tượng ra một cái mồ chật hẹp cho chính mình, ở đó, cuối cùng
chúng ta ôm nhau như thể máy nén ép chúng ta lại với nhau, em áp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.