LÂU ĐÀI - Trang 366

- Không, tôi sẽ cười điều anh nói, sự huyên thuyên trẻ con mà.

Vậy quần áo của tôi như thế nào?

- Nếu bằng mọi giá bà muốn biết thì xin thưa: quần áo của bà làm

từ nguyên liệu tốt, nguyên liệu đắt tiền, nhưng thuộc về mốt cũ,
trang trí quá nhiều, người ta lại cắt quá rộng, chúng đã lỗi thời,
không phù hợp với tuổi tác, thân hình cũng như địa vị của bà. Khi
lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà, khoảng một tuần rồi, ở trên hành lang
này, ngay lập tức quần áo bà làm tôi để ý.

- Tức là chúng tôi thuộc mốt cũ, trang trí quá nhiều, và còn gì

nữa? Và do đâu mà anh biết tốt những việc này thế?

- Tôi thấy. Để biết được điều đó không cần phải có sự tinh thông

nghề nghiệp gì đặc biệt cả.

- Chỉ đơn giản là anh nhìn thấy ngay ư. Anh không cần phải tìm

hiểu mà vẫn biết được mốt muốn gì. Thế thì anh sẽ không thể thiếu
được đối với tôi, bởi vì chỗ yếu của tôi là quần áo đẹp. Anh có ý kiến
gì không, cái tủ này chứa đầy quần áo đấy!

Bà ta gạt sang bên cánh cửa tủ đẩy: Suốt cả chiều dài và chiều sâu

chiếc tủ, quần áo chồng lên quần áo, xếp chặt vào nhau, phần nhiều
là quần áo màu tối, xám, nâu, đen, tất cả được treo và làm cho phẳng
phiu.

- Quần áo của tôi ở đây, theo anh tất thảy đều mốt cũ, trang trí

quá nhiều. Nhưng đây chỉ là những quần áo không có chỗ để ở
trong phòng tôi, trên đó còn có hai tủ đầy quần áo, hai tủ to gần như
chiếAnh ngạc nhiên à?

- Không, tôi đã đợi một điều gì như thế này, vì tôi đã nói rằng bà

không chỉ là bà chủ quán, bà còn muốn một cái gì khác.

- Tôi không cố gắng đạt được cái gì khác, mà chỉ muốn ăn mặc

đẹp, còn anh chỉ là một thằng điên, hoặc là đứa trẻ, hoặc là người rất
độc ác và nguy hiểm. Bây giờ thì anh hãy đi đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.