LÂU ĐÀI SÓI - Trang 272

làm. Nếu con sư tử ấy mà đã biết sức mạnh của nó thì khó mà điều khiển nó
đấy.”

Bên ngoài mưa tuyết rơi. Những bông tuyết thẫm rơi xuống dòng sông

Thames. Nước Anh trải ra trước mắt anh, vầng mặt trời đỏ thấp trên những
cánh đồng tuyết phủ.

Anh nghĩ lại cái ngày Cung York bị cướp phá. Anh và Cavendish đứng bên

những hòm xiểng mở tung và đồ tế nhuyễn của đức hồng y bị lấy đi. Những áo
lễ thụng thêu chỉ vàng và bạc, họa tiết ngôi sao bằng vàng, những chim những
cá, thỏ và sư tử, các thiên thần, hoa lá và những bánh xe Catherine. Khi tất cả
đã gói ghém và đóng hòm trở lại, đám người của nhà vua moi móc đến các hộp
đựng áo dài và áo thụng giáo chủ, mỗi chiếc được gấp bởi bàn tay lành nghề,
phẳng phiu xếp nếp. Bị chuyền tay, áo nhẹ như những cánh thiên thần đang
nghỉ, tỏa ánh sáng dìu dịu; một gã bảo, “mở ra một chiếc xem nào.” Những
ngón tay giật mấy dải vải mịn; “đây, để tôi,” Cavendish nói. Được giũ ra, y
phục đó như lửng lơ trong không khí, trắng lóa, mỏng như cánh mối. Những
nắp rương áo quần hé mở tỏa ra mùi gỗ tuyết tùng và hương liệu, ưu uẩn, xa
xăm, khô khan miền sa mạc. Nhưng những cánh thiên thần như mây trôi đó đã
bị đóng gói đem đi trong mùi oải hương; mưa London trôi trên kính cửa, và
hương mùa hạ tràn ngập bóng chiều âm u.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.