LÂU ĐÀI SÓI - Trang 270

trên mặt anh ta, làm sáng cả bầu không khí chiều.

Một tinh thần ứng biến lởn vởn trên đầu mọi người suốt cả giờ sau đó. Nhà

vua không muốn chờ đợi và đó là lý do mà hội đồng cố vấn bỗng được triệu
tập bất ngờ. Các công tước ai nấy đang ở tại xứ của mình chủ trì tuần Giáng
sinh. Tổng giám mục Canterbury, lão Warham có mặt. Đã mười lăm năm rồi từ
khi Wolsey đá lão ta ra khỏi chiếc ghế đại pháp quan; hay, nói theo cách của
đức hồng y, giải thoát cho lão ta khỏi công vụ trần thế, để lão ta dành hết
những năm còn lại mà sống đời cầu nguyện. “À, Cromwell,” lão ta nói. “Anh
là một ủy viên của hội đồng rồi! Cái thế giới này thật là!” Mặt lão ta nhăn
nheo, đôi mắt đục lờ như mắt cá chết. Đôi tay lão run run khi nâng sách thánh
lên.

Thomas Boleyn có mặt, bá tước vùng Wiltshire, quan chưởng ấn viện Cơ

mật. Đại pháp quan cũng có mặt; anh cáu kỉnh đang nghĩ tại sao More không
bao giờ có thể cạo mặt cho tử tế đáng vai vế? Chẳng lẽ ông ta không thể tìm
đâu ra thời giờ nào nữa, rút ngắn cái thời biểu vùn vụt? Khi More đi vào chỗ
sáng hơn, anh mới thấy ông ta râu ria khác thường, mặt hốc hác, quầng đỏ sậm
dưới hai mắt. “Ông có chuyện gì vậy?”

“Anh chưa nghe tin phỏng. Cha tôi mất rồi.”
“Ông cụ là người giỏi giang,” anh nói. “Chúng ta sẽ nhớ những lời khuyên

sáng suốt của cụ về luật pháp.”

Còn những câu chuyện tẻ nhạt của ông ta. Ta không nghĩ vậy.
“Cụ mất trên tay tôi.” More bật khóc; hay nói khác đi, dường như ông ta nhỏ

thó lại, toàn thân ông ta ứa ra nước mắt. Ông ta bảo, “cụ là ánh sáng của đời
tôi, cha tôi ấy.”

“Chúng ta không phải là những người tầm cỡ như thế, chúng ta chỉ là một

cái bóng so với họ. Hãy nói những người nhà anh ở Tu viện Austin Friars cầu
nguyện cho cụ.”

“Thật lạ, Thomas này, nhưng từ lúc cụ ra đi, tôi cảm nhận được tuổi tác của

mình. Cứ như tôi vẫn luôn là một thằng con trai, cho đến cách đây mấy hôm.
Thế rồi Chúa búng tay một cái, và tôi thấy những năm tháng tươi đẹp nhất của
tôi ở sau lưng cả rồi.”

“Ông biết đấy, sau khi Elizabeth chết, vợ tôi...” Anh định nói, và rồi các con

gái tôi, chị gái tôi, nhà tôi cứ mười người mất một, người trong nhà không bao
giờ thôi mặc đồ đen, và mới đây là đức hồng y tôi mất... Nhưng anh quyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.