trong triều. Chồng chị ấy là thống sứ ở Jersey, ông biết anh ấy không, Anthony
Oughtred ấy? Tôi thì tôi muốn được đi vào nội địa theo hoàng hậu hơn. Nhưng
người ta nói hoàng hậu lại di chuyển, và gia nhân của bà đang bị cắt giảm.”
“Nếu ta là cha cô... không...” anh sửa lại câu, “nếu ta được khuyên cô, lời
khuyên sẽ là hãy theo hầu tiểu thư Anne.”
“Nữ hầu tước chứ,” cô gái nói. “Dĩ nhiên, khiêm nhường thì tốt. Bà ta luôn
phải chắc là chúng tôi thật khiêm nhường.”
“Ngay lúc này cô ta đang căng thẳng. Ta nghĩ cô ta sẽ dịu đi, khi tâm nguyện
của cô ta đã đạt được.” Ngay cả khi nói ra như vậy anh cũng biết điều này
không đúng.
Jane cúi đầu, cụp mắt hé lên nhìn anh.
“Đấy là bộ mặt khiêm nhường của tôi. Ông nghĩ nó có được việc không?”
Anh cười. “Bộ mặt ấy sẽ đưa cô tới bất cứ đâu cũng được.”
Khi các vũ công dừng lại nghỉ, phe phẩy quạt, sau các điệu nhảy galliard,
pavane và almane, anh và Wyatt hát một giai điệu ngắn của quân lính:
Scaramella đã ra đi đến nơi chiến trận, với tấm khiên, ngọn giáo. Các khúc ca
vẫn vậy, u sầu, bất kể ca từ là gì, khi ánh ngày đang tắt và giọng người, lẻ loi,
chìm dần trong bóng tối gian phòng. Charles Brandon hỏi anh, “Nó nói về cái
gì thế, bài ca đó về một cô nương à?”
“Không, chỉ là về một thằng bé ra chiến trận.”
“Số phận của nó thế nào?”
Scaramella fa la gala. “Đó là một kỳ nghỉ tuyệt vời đối với nó.”
“Những ngày ấy tốt đẹp hơn,” công tước nói. “Làm chiến sĩ.”
Nhà vua hát theo cây đàn luýt, giọng ngài khỏe, thật sang sảng: “Khi ta dạo
chốn rừng hoang.” Vài phụ nữ thút thít, tình trạng hơi tệ đối với loại vang nặng
của Ý.
Ở Canterbury, tổng giám mục Warham nằm lạnh cứng trên một phiến đá; hai
đồng tiền của vương quốc đặt trên hai bên mí mắt, như thể để đóng dấu vĩnh
viễn vào trí não lão hình ảnh đấng quân vương. Tổng giám mục đang đợi để
được đưa xuống lòng đất dưới thềm nhà thờ, trong hầm mộ trống rỗng tối tăm
bên xương của Becket. Anne ngồi bất động như một pho tượng, mắt nhìn vào
người tình của cô ta. Chỉ có những ngón tay bồn chồn của cô ta máy động; cô
ta ôm chặt trong lòng một trong mấy con chó nhỏ của mình, và bàn tay cô ta