LÂU ĐÀI SÓI - Trang 377

mà nhiều quý ông phải ở trong các quán trọ đầy rệp và các hiệp sĩ vào trú trong
phòng sau của các nhà thổ, khách hành hương bị đẩy ra các chuồng các kho
bên ngoài nhà và ngủ dưới trời sao. Cũng còn may, thời tiết khá êm dịu so với
trời tháng Mười. Nếu là năm nào trước đây thì nhà vua đã đến cầu nguyện ở
thánh đền Becket và dâng cúng hậu hĩ. Nhưng Becket vốn là một người nổi
loạn chống Ngai Vàng, không phải kiểu tổng giám mục lúc này chúng ta muốn
khuyến khích. Trong thánh đường hương khói đám tang Warham vẫn còn lởn
vởn, tiếng cầu nguyện cho linh hồn lão vẫn đang đều đặn rì rầm như tiếng vo
ve của cả ngàn con ong ruồi. Thư từ bay đến chỗ Cranmer, ở đâu đó trên đất
Đức theo triều đình luôn chu du của Hoàng đế. Anne đã bắt đầu nhắc tới anh ta
với tư cách tổng giám mục được chọn. “Không ai biết bao lâu nữa anh ta mới
bắt đầu về nhà. Với bí mật của thầy ấy,” Rafe nói. “Dĩ nhiên,” cậu ta nói, “bí
mật của thầy ấy, đã được ghi ra bên cạnh trang thư hôm nào.”

Rafe đi viếng đền thờ. Lần đầu tiên trong đời cậu. Cậu ta quay về đôi mắt

mở lớn, kể rằng ở đó nạm đầy những viên ngọc to cỡ quả trứng ngỗng.

“Ta biết. Con nghĩ có phải ngọc thật không?
“Người ta bày ra một cái sọ, nói là của Becket, đã bị các hiệp sĩ đập nát

nhưng họ dựng lại trong một cái đĩa bạc. Nếu có tiền thì có thể hôn cái sọ.
Cũng có cái khay đựng xương ngón tay Becket. Họ có chiếc khăn tay thò lò
mũi xanh của ông ấy. Một miếng ủng của ông ấy. Và một cái lọ nhỏ họ lắc lên
cho xem, nói là máu của ông ấy.

“Ở Walsingham, người ta có một lọ sữa của Đức Mẹ Đồng Trinh.”
“Lạy Chúa, con cứ băn khoăn đó là cái gì?” Rate trông buồn nôn. “Máu,

người ta có thể bảo đó là nước với một ít đất son. Nó vón thành cục nổi trong
đó.”

“Được rồi, lấy cây bút lông ngỗng này, bứt ra ở cánh của thiên thần Gabriel

đấy, chúng ta sẽ viết thư cho Stephen Vaughan. Chúng ta có thể phải cử anh ta
lên đường, đưa Thomas Cranmer về.”

“Không ngay được đâu ạ,” Rafe nói. “Chờ con một lát, thưa thầy, con phải

rửa sạch Becket ở tay con đã.”

Cho dù không đi viếng đền thờ, nhà vua vẫn muốn xuất hiện trước công

chúng, với Anne bên mình. Sau lễ Mass, bất chấp mọi lời khuyên ngài đi thẳng
vào đám đông, đội thị vệ đứng lùi lại đằng sau, các ủy viên hội đồng cố vấn
xung quanh ngài. Anne ngẩng cao đầu, trên cái cổ mảnh khảnh như một cọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.