LÂU ĐÀI SÓI - Trang 400

“Họ bảo làm thế nào một người yêu thánh kinh lại có thể yêu mến một con

người như thế?”

“Tôi không bao giờ ưa những lối ngạo mạn của ngài ấy, cô biết chứ, với các

đám rước mỗi ngày, sự phô trương mà ngài duy trì. Thế nhưng chưa bao giờ có
ai tích cực hơn thế trong việc phụng sự nước Anh kể từ ngày khai sinh nước
Anh. Và nữa,” anh buồn rầu nói, “khi một người đã chiếm được lòng tin ở ngài
ấy, ngài ấy là người nhã nhặn và thoải mái... Helen, cô có thể đến ở đây hôm
nay không?” Anh nghĩ đến những nữ tu kia với việc giặt tấm trải giường hằng
năm của họ. Anh hình dung gương mặt thất kinh của đức hồng y. Đàn bà giặt
giũ theo sau đoàn người của ngài như những cô điếm theo sau một đội quân,
nóng hừng hực vì gắng sức giờ này qua giờ khác. Ở Cung York ngài cho xây
một cái nhà tắm, bể tắm đủ sâu để đứng trong nước, phòng tắm được sưởi bằng
một bếp lò như cái lò ta thấy ở Hà Lan, và đã nhiều lần anh thương thảo công
việc với cái đầu đức hồng y bập bềnh, trông như đang trong nồi nước. Henry
nay đã lấy cái bể bơi đó, và vỗ nước trong đó với các bạn bè được sủng ái,
những người có mặt để bị dìm dưới nước và suýt chết đuối bởi tay chủ nhân,
nếu vào lúc đó tính khí ông ta lôi kéo.

Người thợ vẽ đưa cây cọ cho đứa lớn. Helen rạng rỡ. “Cẩn thận, con yêu,”

cô nói. Một giọt màu xanh lơ được sơn lên. Cháu là một đứa bé giỏi, người thợ
vẽ bảo. “Gefällt es Ihnen, Herr Cromwell, sind Sie stolz darauf?”

Anh nói với Helen, anh ta hỏi tôi có thấy hài lòng và tự hào. Cô bảo, nếu

ông không thấy thì các bạn ông sẽ tự hào về ông.

Ta luôn luôn đi thông dịch, anh nghĩ: nếu không từ tiếng này sang tiếng kia

thì giữa người này với người nọ. Anne với Henry. Henry với Anne. Những
ngày khi nhà vua muốn xoa dịu và cô ta thì châm chích như một bụi cây nhựa
ruồi. Những lần - quả thật là có xảy đến - khi mắt nhà vua đi hoang theo một
bóng hồng khác, vậy là cô ta nhìn theo, rồi đùng đùng bỏ đi về phòng. Anh,
Cromwell, đi qua lại như một nhà thơ hát dạo, mang tới những lời cam đoan về
nỗi khao khát, từ người này sang người kia.

Chưa đến ba giờ chiều mà căn phòng đã tranh tối tranh sáng. Anh bế đứa

nhỏ hơn lên, nó choàng tay qua vai anh và ngủ thiếp đi nhanh như tốc độ một
người bị xô ngã từ trên tường xuống đất. “Helen,” anh nói, “nhà này đầy
những thanh niên vui tính đáng yêu và tất cả sẽ sẵn lòng dạy cô đọc, tặng cô
quà và làm cô vui. Cô cứ học, cứ nhận những món quà, và vui vẻ ở đây với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.