LÂU ĐÀI SÓI - Trang 401

chúng tôi, nhưng bất kỳ ai mà quá nhiệt tình, cô phải nói với tôi, hoặc nói với
Rafe Sadler. Cậu ta là cậu bé có tí râu đỏ ấy. Dù tôi không nên gọi là cậu bé.”
Gần được hai mươi năm rồi, từ cái ngày anh đón Rafe ra khỏi ngôi nhà của cha
mẹ nó, một ngày mây thấp, tối trời như hôm nay, mưa trút nước từ trên trời,
thằng bé gục trên vai anh khi anh mang nó vào sảnh nhà ở phố Fenchurch.

Mưa bão giữ chân họ ở Calais mười ngày. Tàu bè ngoài Boulogne bị đắm bị
vỡ, Antwerp bị lụt, nhiều vùng thôn quê chìm trong nước. Anh muốn nhận
được tin tức từ các bạn bè, hỏi thăm xem họ có yên ổn không và mất mát gì
không, nhưng đường sá thì không đi lại được, bản thân Calais như một hòn đảo
nổi trên đó một ông vua sung sướng trị vì. Anh đến khu phòng của nhà vua xin
yết kiến - công việc không ngừng lại vì thời tiết xấu - nhưng anh được bảo,
“Nhà vua không thể gặp ông sáng nay. Ngài và phu nhân Anne đang viết mấy
giai điệu cho hạc cầm.”

Rafe bắt gặp ánh mắt của anh và họ bỏ đi. “Ta cứ hy vọng cuối cùng họ

cũng sẽ có một bài nho nhỏ làm bằng chứng.”

Thomas Wyatt và Henry Norris uống say mềm cùng nhau trong một quán

rượu xoàng. Họ thề thốt tình bạn mãi mãi. Nhưng đám tùy tùng của họ lại có
một cuộc ẩu đả trong sân nhà trọ vật nhau lăn lộn trong bùn.

Anh không hề để mắt đến Mary Boleyn. Cứ cho là cô ta và Stafford đã tìm

được cái xó nào đó để cùng nhau soạn nhạc.

Dưới ánh nến, buổi trưa, nam tước Berners đưa anh đi xem thư viện của ông

ta, nhiệt tình khập khiễng từ bàn này sang bàn khác, cẩn trọng giở những trang
giấy khổ lớn từ đó ông ta có những bản dịch uyên bác. Đây là một chuyện
nghĩa hiệp về vua Arthur: “Khi ta mới đọc cuốn này thì ta đã suýt bỏ. Đối với
ta thật rõ ràng câu chuyện này hoang đường quá không thể là thật được. Nhưng
dần dần, khi ta đọc, anh biết đấy, dường như có một đạo lý trong câu chuyện
này.” Ông ta không nói đạo lý ấy là gì. “Và đây là bản dịch Froissart sang tiếng
Anh, mà chính hoàng thượng lệnh cho ta thực hiện. Ta không thể làm bản nữa,
vì ngài chỉ cho ta vay năm trăm bảng. Anh có muốn xem những bản dịch từ
tiếng Ý của ta không? Đó là những thứ của riêng, ta không đưa đến thợ in.”

Anh bỏ một buổi chiều xem các bản sao chép tay, và họ thảo luận về chúng

trong bữa tối. Nam tước Berners giữ một chức vụ, thượng thư phụ trách Quốc
khố, chức vụ Henry ban cho ông ta giữ suốt đời, nhưng vì ông ta không ở
London đảm nhiệm vai trò đó nên chức vụ chẳng mang lại cho ông ta bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.