LÂU ĐÀI SÓI - Trang 405

Cô ta chẳng đã luôn luôn nói, tôi sẽ là người biết đầu tiên. Tôi sẽ là người

cởi váy lót cho cô ta.

Anh gọi William Brereton lại, một cách lịch thiệp; anh bảo, “anh đã phạm

sai lầm khi đe dọa tôi.”

Anh quay lại thư phòng ở Westminster. Anh tự hỏi, nhà vua biết chưa? Có lẽ

là chưa?

Anh ngồi xuống với những soạn thảo đang làm. Người hầu đem nến vào.

Anh thấy cái bóng của bàn tay mình lướt qua các trang giấy, cái nắm đấm
không thể che giấu được không bị ngụy trang bằng găng tay nhung. Anh muốn
không có gì giữa làn da mình với thớ gợn mặt giấy, với những dòng chữ bằng
mực đen, vậy là anh tháo mấy chiếc nhẫn ra, viên ngọc lam của Wolsey và viên
hồng ngọc của François - vào dịp năm mới, nhà vua tháo nó từ ngón tay ngài
và đưa trả lại anh, trên vành nhẫn do người thợ kim hoàn ở Calais làm, và nói,
“như các bậc quân vương vẫn làm, đầy tin cậy, giờ đây vật này là dấu hiệu
giữa chúng ta, Cromwell, cứ gửi một mảnh giấy kèm với vật này thì ta sẽ biết
nó đến từ chính tay ngươi ngay cả khi không có con dấu.”

Một người thân tín của Henry đang đứng hầu - lúc đó là Nicholas Carew -

đã nhận xét, “nhẫn của hoàng thượng vừa khít ngón tay anh không cần chỉnh.”
Anh đáp, “đúng vậy.”

Anh ngập ngừng, cây bút lông ngỗng chờn vờn. Anh viết, “Vương quốc Anh

đây là một đế chế.” Vương quốc Anh đây là một đế chế, và đã được thế giới
chấp nhận như vậy, được một quốc chủ cai trị và nhà vua...

Lúc mười một giờ, khi mà ngày đã sáng hết mức rồi, anh dùng bữa với

Cranmer ở khu phòng của anh ta tại Cannon Row, anh ta sẽ ở đây đến khi được
ban phẩm tước mới rồi anh ta có thể chuyển vào Cung Lambeth. Anh ta đang
tập chữ ký mới, Thomas được bầu xứ Canterbury. Chẳng mấy chốc nữa anh ta
sẽ dùng bữa trong nghi thức xứng hợp, nhưng hôm nay, như một học giả nghèo
xơ xác, anh ta gạt đống giấy tờ qua một bên trong lúc một cái khăn bàn nào đó
được trải ra và người làm bưng vào món cá muối, và anh ta làm dấu ban phước
lên đó.

“Cũng không làm nó khá hơn đâu,” anh nói. “Ai nấu ăn cho anh đấy? Để tôi

gửi qua vài người.”

“Vậy là hôn lễ đã cử hành rồi?” Tựa như Cranmer đợi được kể cho nghe: âm

thầm làm việc nhẫn nại suốt sáu giờ, vùi đầu vào đống sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.