LÂU ĐÀI SÓI - Trang 406

“Phải, Rowland đã làm đúng phận sự. Anh ta không kết hợp cô ta với

Norris, hay nhà vua với chị gái cô ta.” Anh giũ khăn ăn. “Tôi biết một điều.
Nhưng anh phải khéo moi ở tôi.”

Anh hy vọng rằng Cranmer, khi tìm cách thuyết phục anh, sẽ nói ra điều bí

mật anh ta đã hứa trong thư, điều bí mật đã được viết ở bên lề trang giấy.
Nhưng chắc hẳn đó chỉ là một tiết lộ thứ yếu và đã bị quên đi. Và bởi người
được bầu xứ Canterbury còn đang bận ngập ngừng khều những vảy và da, anh
nói, “Cô ta, Anne ấy, cô ta có một đứa con rồi.”

Cranmer ngước lên. “Nếu anh nói bằng cái giọng điệu ấy, người ta sẽ nghĩ

chính anh là tác giả của việc ấy đấy.”

“Anh không ngạc nhiên à? Anh không hài lòng sao?”
“Tôi tự hỏi chuyện này sẽ có ý nghĩa gì?” Cranmer nói không mấy để tâm.

“Lẽ đương nhiên là tôi thấy vui. Nhưng chuyện đó tôi biết rồi, anh thấy đấy,
bởi cuộc hôn nhân này trong sạch - tại sao Chúa lại không chúc phúc nó bằng
sự sinh sôi? Và bằng một người thừa kế?”

“Dĩ nhiên, bằng một người thừa kế. Xem này.” Anh lấy ra các tài liệu anh

vừa soạn thảo. Cranmer lau mấy ngón tay dính cá rồi cúi về phía ngọn nến.
“Vậy sau Phục sinh,” anh ta nói, vẫn đang đọc, “đệ trình bất kể vấn đề nào lên
giáo hoàng xem xét lại là đi trái luật và chống lại đặc quyền của nhà vua. Vậy
vụ án của Katherine sẽ chết và được chôn. Còn tôi, Canterbury, có thể quyết
định việc của nhà vua tại các tòa án của chúng ta. Được, chuyện này chờ đợi
thế cũng đủ lâu rồi.”

Anh cười. “Chờ đợi anh về thế đã đủ lâu rồi.” Cranmer đang ở Mantua thì

nghe tin về cái vinh dự mà nhà vua dự kiến cho anh ta. Anh ta bắt đầu cuộc
hành trình dài vòng vèo: Stephen Vaughan gặp anh ta ở Lyons, hối thúc anh ta
trên những con đường mùa đông và xuyên qua những đụn tuyết ở Picardy để
xuống thuyền. “Tại sao anh lại trì hoãn? Chẳng phải các cậu bé đều muốn
thành tổng giám mục hay sao? Dù nhớ lại thì tôi không như thế. Điều tôi muốn
lúc nhỏ chỉ là có riêng một con gấu.”

Cranmer nhìn anh, có vẻ suy đoán. “Tôi tin chắc có thể thu xếp được chuyện

đó cho anh.” Gregory từng hỏi anh, làm sao ta biết được khi nào thì tiến sĩ
Cranmer đang đùa cợt? Anh đã bảo con trai rằng, ta sẽ không biết, những
chuyện ấy hiếm hoi như cây táo nở hoa vào tháng Một. Còn bây giờ, trong vài
tuần, anh sẽ nơm nớp lo một con gấu bỗng xuất hiện trước cửa nhà anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.