LÂU ĐÀI SÓI - Trang 459

Khi một người đàn bà lui vào nơi nằm cữ thì dầu trời có nắng các cửa chớp

trong phòng vẫn đóng để người đó có được tiết trời riêng. Người đó giam mình
trong bóng tối để có thể mơ mộng. Những giấc mơ đem cô ta đi xa, từ nơi
terra firman

*

đến những dải đồng lầy, đến một bến đỗ, đến một dòng sông nơi

sương mù giăng kín suốt sang bờ bên kia, và đất với trời không phân biệt; ở đó
cô ta phải lên thuyền đi đến sự sống và cái chết, một hình hài bịt kín ngồi ở
đuôi thuyền điều khiển các mái chèo. Trong con thuyền này những lời cầu
nguyện cất lên mà đàn ông không bao giờ nghe thấy. Những cuộc mặc cả được
thực hiện giữa một người đàn bà với đấng Chúa của cô ta. Dòng sông phụ
thuộc vào thủy triều, và giữa hai lần vỗ mái chèo thì con nước cho cô ta có thể
đổi chiều.

Ngày 26 tháng Tám năm 1533, một đoàn người hộ tống tân hoàng hậu tới

khu nhà ở cữ dành cho cô ta tại Greenwich. Chồng cô ta hôn cô ta, tạm biệt và
chúc chuyến đi may mắn, còn cô ta thì không cười cũng không cất lời. Hoàng
hậu rất xanh xao mệt mỏi, khệ nệ, cái đầu nhỏ nhắn đính đầy ngọc cố giữ thăng
bằng trên thân hình xòe rộng như cả một cái lều lảo đảo, cô ta bước những
bước ngắn thận trọng, cuốn kinh nguyện nắm trong tay. Trên cầu tàu cô ta
ngoảnh lại: ánh mắt chần chừ. Cô ta thấy anh; cô ta thấy tổng giám mục. Một
cái nhìn sau cùng và rồi, với những nữ nhân đỡ chắc hai bên khuỷu tay, hoàng
hậu đặt bước xuống thuyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.