LÂU ĐÀI SÓI - Trang 462

trong ổ tra dầu chỉ kêu cách một tiếng nhỏ như tiếng gãy một mảnh xương
chim. “Cô ta có ăn không?” Anh hỏi Mercy, và bà bảo, “cô ta ăn thật lòng như
anh vậy: ờ, không, Thomas, có lẽ không hoàn toàn thật lòng bằng anh.”

“Con chẳng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ta cứ định sống bằng bánh

thánh?”

“Giờ bọn họ đâu có thấy cô ta ăn, đúng không? Đám linh mục và tu sĩ đã lôi

cô ta vào con đường này.”

Ra khỏi sự giám sát của đám tăng lữ đó, nữ tu này đã bắt đầu hành xử như

một phụ nữ bình thường, nhìn nhận những đòi hỏi tự nhiên của cơ thể mình,
cũng như bất kỳ ai muốn được sống; nhưng có lẽ cũng đã quá muộn. Anh hài
lòng vì Mercy không nói, à, cái linh hồn vô hại đáng thương. Bản tính cô ta
không vô hại, điều đó đã rõ khi họ đưa cô ta sang Cung Lambeth để thẩm vấn.
Ai cũng sẽ nghĩ rằng đại pháp quan Audley, sợi dây chuyền nghi lễ quanh thân
mình uy vệ, hẳn sẽ khuất phục bất cứ cô gái quê nào. Cho thêm tổng giám mục
Canterbury vào nữa thì ai cũng nghĩ một nữ tu trẻ phải cảm thấy nỗi kính sợ
nào đó. Không mảy may. Thánh nữ cư xử với Cranmer một cách hạ cố - cứ
như anh ta là thầy tu mới vào nhà dòng. Khi Cranmer nghi ngờ cô ta về một
điểm nào đó mà hỏi, “Làm sao cô biết là như vậy?” thì cô ta mỉm cười vẻ
thương hại và nói, “Một thiên thần bảo tôi.”

Audley dẫn Richard Riche theo trong đợt thẩm vấn thứ hai, để anh ta ghi

chép cho họ, và đặt ra bất cứ vấn đề nào anh ta chợt nghĩ ra. Richard giờ đây là
Sir Richard, hiệp sĩ và được phong chưởng lý. Ngày còn là sinh viên anh ta nổi
tiếng là có miệng lưỡi vu khống sắc sảo, bất kính với các bề trên, uống rượu và
đánh bài cược lớn. Nhưng ai mà giữ được cái đầu mình, nếu mọi người phán
xét chúng ta dựa trên những gì ta đã làm ở tuổi đôi mươi? Riche hóa ra có tài
soạn văn bản lập pháp đứng hàng thứ hai chỉ sau anh. Nét mặt anh ta, dưới mái
tóc vàng mềm mại, nhăn nhó vì chăm chú; bọn con trai gọi anh ta là ngài Mím.
“Nhìn anh ta sắp xếp một cách chính xác các thứ giấy tờ, chẳng ai ngờ được
rằng anh ta từng là mối hổ thẹn lớn của hội luật sư Inner Temple.” Anh nói như
vậy, hạ thấp giọng, để chọc Riche, trong lúc đợi người đưa Thánh nữ vào.
“Phải rồi, thầy Cromwell!” Riche nói, “thế chuyện thầy với bà bề trên tu viện ở
Halifax thế nào nhỉ?”

Anh biết tốt hơn cả là chối phăng: bất cứ chuyện gì trong những câu chuyện

mà đức hồng y đã kể về anh. “Ô, chuyện đấy hả,” anh nói. “Chẳng có gì cả -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.