LẤY NHẦM TỔNG TÀI LÃNH KHỐC - Trang 298

Cô bưng ly nước lên uống, chỉ biết cười mà không biết nên giải thích

thế nào, mà có giải thích, chỉ sợ ông nghe không hiểu, huống chi cô cũng
không phải thật sự đến đây chơi.

“Cháu à, có đói bụng không, để bác lấy cho cháu chút gì đó nhé.” Bác

trai nói xong liền đi vào bếp, rất nhanh đã mang ra một đĩa bánh rán,
“Không còn thứ gì khác, cháu lót dạ tạm thứ này vậy nha.”

“Cám ơn bác ạ.” Thích Vi Vi thật sự không nghĩ tới có thể gặp người

tốt như ông vậy, xem ra trên đời vẫn còn nhiều người tốt, đã hơn một ngày
không có ăn gì, cô không khách sáo nữa, cầm lên ăn như hổ đói, nói cũng
thành cà lăm, thật sự đói rồi thì còn lo lắng đến hình tượng gì nữa.

Sở Thiên Lỗi lái xe chầm chậm, nhìn kho hàng trước mắt có vài

người, nói: “Kho hàng ở phía trước kìa, có lẽ cô ấy ở trong đó.”

Uông Hạo Thiên nhìn xung quanh, thấy duy nhất một nhà còn sáng

đèn, nói: “Hẳn là nhà đó, chúng ta qua đó xem đi.”

Thích Vi Vi cầm miếng bánh cuối cùng bỏ vào miệng, uống một ngụm

trà nóng, chân thành cảm ơn ông: “Cám ơn bác.”

Từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, lại nghe thấy tiếng anh gọi: “Có

ai không? Vi Vi, em có ở bên trong không?”

Anh đến rồi, cô lập tức đứng dậy, không biết vì sao tâm tình lại cực kỳ

kích động.

Ông vội vàng ra mở cửa, hẳn là bạn học mà cô nói.

Cửa vừa mở, Uông Hạo Thiên liền đi vào, thấy cô đứng ở cửa, một

thân chật vật, đầu tóc rối bời, mặt sưng đỏ, cổ tay đều bị lằn lên vì bị trói
bằng dây thừng, quần áo trên người toàn là bùn đất, không hiểu sao lại thấy
đau xót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.