được khen: “Có điều, Thiên Lỗi, hiện tại tốc độ làm việc của cậu càng ngày
càng nhanh.”
“Đây còn không phải là bị cậu ép. Cậu không biết lúc cậu ở Mỹ hai
tháng, tôi bận đến mức thời gian ngủ cũng đều không có.” Sở Thiên Lỗi
nhớ đến việc này liền đầy một bụng oán khí.
“Được rồi, đừng oán giận nữa, chờ qua đợt bận rộn này liền cho cậu
nghỉ ngơi.” Uông Hạo Thiên cười nói, khó trách anh lại oán hận như vậy.
“Đây chính là cậu nói đó.” Sở Thiên Lỗi sợ anh sẽ đổi ý.
“Là tôi nói.” Uông Hạo Thiên liếc mắt nhìn anh một cái, tuy nhiên
thời gian nghỉ là phải do anh quyết định.
“Cốc cốc cốc…” Cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, vẻ mặt
Daisy mỉm cười đứng ở nơi đó, nho nhã lễ độ nói: “Em có thể vào không?”
Uông Hạo Thiên ngây ra một lúc, sao cô lại đến đây, nhìn cô nói:
“Daisy, vào đi.”
“Daisy tiểu thư.” Sở Thiên Lỗi hướng cô gật đầu.
“Chào Sở tiên sinh.” Cô cũng lễ phép gật đầu, nhìn anh nói: “Hạo
Thiên, em không có làm phiền anh chứ?”
“Đã làm phiền rồi, nói đi, có việc gì sao?” Uông Hạo Thiên nhìn cô,
anh cố ý nói như vậy là muốn phá hỏng ấn tượng của chính mình ở trong
lòng cô.
Daisy có chút xấu hổ, không nghĩ đến anh lại không để cho mình mặt
mũi như thế: “Không có chuyện gì, em chỉ là muốn hỏi một chút, lần đầu
tiên em đến Thượng Hải anh có thể dẫn em đi ra ngoài xem có được