Tắt máy? Cô đang làm cái gì vậy? Đi học sao hay là cố ý trốn tránh
mình. Cô nghĩ rằng cô có thể trốn được bao lâu chứ, nếu cô không mở máy
vậy đến lúc tan học anh sẽ đi đón cô.
Lái xe đến cổng trường chờ lại đột nhiên nhìn thấy Hoàng Thiên Tứ
cầm hoa hồng trong tay đi đến, cũng đứng ở cổng, không cần nói cũng biết
là đang đợi cô. Anh ta đúng thật là chưa từ bỏ ý định, cô vốn dĩ đang dao
động không thể để cho anh ta ở giữa làm xáo trộn, mở cửa xe liền đi về
phía Hoàng Thiên Tứ.
“Là anh?” Hoàng Thiên Tứ nhìn thấy anh liền ngây ra một lúc, sắc
mặt cũng lập tức âm trầm xuống. Anh ta đến làm gì? Chờ Vi Vi sao?
“Là tôi, thật đúng lúc. Anh đến làm gì? Chẳng lẽ ngày đó anh nghe
còn chưa hiểu sao, cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Ánh mắt Uông Hạo
Thiên âm trầm nhìn chằm chằm anh.
“Uông tiên sinh, tôi nghĩ anh đã nhầm. Vi Vi đã đem mọi chuyện của
cô ấy cùng với anh nói cho tôi biết. Quan hệ của hai người giờ đã kết thúc,
hiện tại cô ấy là của tôi.” Hoàng Thiên Tứ cũng âm trầm nhìn anh, hai
người nhìn chằm chằm đối phương giống như kẻ thù.
Nghe được câu nói cuối cùng của anh đặc biệt chói tai, giọng nói của
Uông Hạo Thiên biến lạnh, trào phúng nói: “Quan hệ về tiền là đã xong,
nhưng mà quan hệ về thân thể là không thể chấm dứt. Chẳng lẽ đêm đó anh
còn không thấy rõ ràng sao?”
Hoàng Thiên Tứ ngây người, anh ta biết, anh ta biết mình trốn ở chỗ
đó, nghĩ đến đêm đó lửa giận trong lòng đột nhiên bùng lên.
“Hoàng tiên sinh, nếu anh còn chưa có xem đủ? Không sao, hôm nay
tôi có thể tiếp tục diễn miễn phí cho anh xem đủ.” Khóe môi Uông Hạo
Thiên nhếch lên một nụ cười tà ác.