"Nhìn thấy tôi không cần phải kinh ngạc." Trong tiệm cafe, Daisy ngồi
đối diện cô, đôi mắt xem ra đã khóc rất nhiều, gương mặt cũng rất tiều tụy.
"Cô có khỏe không?" Thích Vi Vi biết cô vừa mất đi người thân.
"Ừm, khá tốt." Daisy gật đầu, chuyển đề tài nói:"Tôi hôm nay gặp cô
là có chuyện muốn nói cùng cô."
"Tôi biết. Cô nói đi." Thích Vi Vi nhìn cô, đây cũng là thời điểm các
cô nên nói chuyện.
"Tôi nghĩ, Hạo Thiên nhất định nói với cô đám cưới của chúng tôi là
giả, nhưng mà tôi muốn nói với cô, tôi không nghĩ vậy. Tôi thật sự yêu anh
ấy, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy. Tôi cũng biết hai năm nay anh ấy vẫn luôn
trở về gặp cô. Tôi cũng nói tôi sẽ không để ý, bởi vì chăm sóc ba nên không
quan tâm đến. Hiện tại tôi không muốn Hạo Thiên vất vả như vậy." Daisy
nhìn cô nói.
"Cô muốn nói gì?" Thích Vi Vi có chút không rõ, cô ta rốt cuộc muốn
nói với mình cái gì?
"Vi Vi, tôi muốn cô chuyển đến sống cùng chúng tôi, như vậy Hạo
Thiên sẽ không phải chạy bên này bên kia. Tôi nghĩ chúng ta ba người hợp
lại sẽ rất hạnh phúc." Daisy nhìn cô, nói ra mục đích của mình.
"Cô có biết cô đang nói gì không?" Thích Vi Vi sửng sốt, mình cùng
cô ta ở chung một chỗ, vậy chẳng phải mình thành vợ bé?! Không! Cô nhất
định không cho phép bản thân sa đọa thành cái dạng này, càng không thể
chịu được cuộc sống như vậy, lập tức nói:"Tôi không đồng ý."
"Cô không đồng ý?! Vậy cô muốn làm sao bây giờ? Hạo Thiên rời
khỏi tôi để chọn cô chắc chắn là không có khả năng. Tôi nói cho cô biết,
anh ấy đã đồng ý với ba tôi suốt đời sẽ đối tốt với tôi, huống chi, chúng
tôi..." Daisy tạm dừng một chút: "Chúng tôi đã ở cùng một chỗ."