đương nhiên hi vọng anh cả đời cũng không phải vào bệnh viện.” Viện
trưởng nở nụ cười. Đây thật là một người thanh niên tốt, nếu như là người
khác chỉ sợ mượn cơ hội này ra sức vơ vét tài sản của bệnh viện, một khoản
tiền anh lại có thể một xu cũng không lấy.
“Cám ơn viện trưởng, tôi sẽ làm vậy. Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Hoàng Thiên Tứ cùng ông bắt tay tạm biệt, có thể quen biết thêm một
người bạn coi như là thu hoạch ngoài dự kiến của anh.
Thời điểm Thích Vi Vi bắt xe trở về thì nhận được điện thoại của
Uông Hạo Thiên, anh nói muốn gặp cô, địa điểm hẹn ở quán cà phê. Cô đã
đồng ý bởi vì cô biết sau này một thời gian rất dài sẽ không thể gặp anh, lúc
đó bụng mình đã lớn anh nhất định sẽ nghi ngờ.
“Xin chào anh, chị, xin hỏi hai người uống gì?” Phục vụ đi đến hỏi.
“Hai ly cà phê.” Uông Hạo Thiên nói.
“Không, cho tôi một ly sữa.” Thích Vi Vi lập tức nói, cô không thể
uống cà phê.
“Vâng, xin chờ một chút.” Phục vụ đáp.
Uông Hạo Thiên nhìn cô: “Sao không uống cà phê?” Anh nhớ rõ cô
thích uống cà phê.
“Không có gì, chỉ là hôm nay không muốn uống, muốn uống một chút
sữa.” Cô tùy tiện nói, không giải thích rõ ràng như vậy ngược lại sẽ khiến
anh đem lòng nghi ngờ.
Phục vụ nhanh chóng cầm cà phê cùng sữa đưa đến trước mặt bọn họ.
“Vi Vi, em gầy đi.” Uông Hạo Thiên nhìn thấy mặt cô tiều tụy có chút
đau lòng,anh không biết mình quyết định buông tay có chính xác không.