nhưng chuyện đó mình không quan tâm, đến chỉ có một mục đích chính là
đòi tiền, sắc mặt khó coi nói: “Hãy bớt nói nhảm đi, hôm nay tôi đến là để
lấy lại tiền. Bà đưa tiền cho tôi, tôi lập tức sẽ đi.”
“Ngại quá, tôi không cầm tiền của cô, tôi lấy chính là tiền của chồng
cũ tôi. Nếu cô không có chuyện gì thì mời đi nhanh cho, tôi cũng không có
thời gian cùng cô nói nhảm.” Bà Thích nhíu mày nói.
“Lý Cầm, bà đừng có quá đáng.” Dương Vũ Tình bị chọc giận, muốn
đưa tay lên đánh bà.
“Bà muốn làm gì? Muốn giương oai thì biến đi nơi khác.” Thích Vi Vi
nói xong, chắn trước mặt mẹ, bắt lấy cánh tay của bà ta.
“Thích Vi Vi, cô là cái thá gì, có bản lĩnh cô đi tìm kẻ có tiền, dùng
tiền của tôi để mua nhà ở, cô ở an ổn sao?” Dương Vũ Tình thét lớn.
“Bà đoạt chồng của người khác còn thanh thản như vậy sao tôi lại
không an ổn chứ. Còn nữa, tôi không dùng tiền của bà, tôi dùng là tiền của
ba tôi.” Thích Vi Vi cố ý chọc tức bà ta.
“Vũ Tình, em làm gì vậy? Buông tay, ai bảo em tới đây?” Thích Vĩ
thở hổn hển chạy tới giữ chặt tay bà.
Dương Vũ Tình nhìn thấy ông đến đây, vừa rồi chịu uất ức lập tức
phát tác, vừa khóc vừa lấy tay đánh ông: “Thích Vĩ, ông là đồ khốn. Ông
dùng tiền tôi và ông vất vả kiếm ra, thừa dịp tôi đưa con ra ngoài, lén mang
cho bọn họ, sao ông có thể đối mặt với tôi và con đây.”
Bà Thích cùng Thích Vi Vi chỉ mắt lạnh nhìn bà ta, không phải bọn họ
không đồng tình mà là bà ta xứng đáng, lúc trước cướp chồng của người
khác nên nghĩ đến có ngày hôm nay.