nhau, trong vòng tay chặt và gần gũi. Cơ thể họ tạo thành một chiếc bóng
trái dài trên nền sân.
"Chúng ta sẽ coi đó như một sự cố gắng." Leo thì thầm.
Catherine lắc đầu. "Không, anh đã đúng." Cô nói yêu ớt. "Em không thể
nghĩ gì được."
Họ cùng chờ trong giây lát nữa, khi cô dựa vào và lắng nghe giai điệu
hoang dã của trái tim anh. Cả hai người đều đang ở trong tình trạng mê
mẩn, bận rộn với một câu hỏi không thể hỏi. Những câu trả lời không được
đưa ra.
Mang theo một tiếng thở dài, anh làm cô bớt căng thẳng. Anh nhăn nhó
như thể vải quần anh trở nên chật chội quá mức với sự tỉnh thức của ham
muốn. Chúa ơi, áo khoác của anh đủ dài để che đi đi vấn đề này. Lấy đôi
kính của cô ra khỏi túi áo, anh cẩn thận đặt nó lại trên mũi cô.
Anh đưa tay ra trong một lời mời không tiếng – một sự tạm ngừng – và
Catherine nhận nó.
"Từ gian trá nghĩa là gì?" cô hỏi bất chợt, khi anh đưa cô ra đến sân sau
bếp.
"Nếu như anh nói với em," anh nói, "nó sẽ còn mang theo những suy
nghĩ không thích hợp khác. Và anh biết là em ghét nó thế nào."
Leo dành nhiều thời gian của ngày hôm sau ở một dòng suối về phía tây
của ngôi biệt thự, xác định hướng tốt nhất cho một bánh xe nước và đánh
dấu một địa điểm. Bánh xe đó phải khoảng 16 feet đường kính, trang bị bởi
một hàng xô rỗng để có thể chứa nước trong đó. Leo xác định rằng những
thiết bị tưới tiêu phải xấp xỉ 150 acre hoặc gấp mười lần diện tích đất trồng.