LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 219

“Em ổn chứ, Emily?” Howard hỏi, ôm lấy tay cô.

“Vâng, em ổn.” Cô nói.

Eric trẻ trung đón họ ở sân ga, đeo kính râm phản quang và mặc một

bộ vét sẫm màu rẻ tiền làm cho cổ tay cậu ta lơ lửng giống như một miếng
thịt.

“Peter có ở đây không?” Cô hỏi cậu ta. “Mọi người đều đang ở đây,”

cậu ta nói khi lái xe sành điệu qua nút giao thông. Chuẩn bị kinh khủng lắm
đây. Điều duy nhất cần làm là phải vượt qua, bằng mọi cách phải khắc
phục, và cố nhớ rằng đang có Howard Dunninger ở đây với cô. Ông ta ngồi
một mình ở ghế sau của Eric, nhưng khi quay đầu nhẹ cô nhìn thấy cái
quần của ông ta bằng vải flanen màu xám hiệu Oxford được là phẳng phiu,
và điều đó đã an ủi cô.

“Đây sẽ không phải thực sự là một đám tang,” Eric nói ở vị trí của

người lái. “Chúng con sẽ tổ chức một cái lễ nhỏ ở... dì biết đấy... ở khu
mộ.”

Rồi tất cả bọn họ bước trên cỏ tươi giữa những bia mộ, dưới trời xanh,

và điều đó đã loé lên trong Emily suy nghĩ rằng dù sao gia đình Wilson
chắc hẳn là một gia đình quan trọng, nếu họ có một khu chôn cất riêng
trong một những vùng đông dân nhất của Long Island như thế này. Cái mồ
trống của Sarah được che bằng vải dầu màu xám. Cái quan tài kín của chị
ấy, đang được đặt một cách kỳ cục rồi sẽ được đặt sâu vào lòng đất, trông
thật nhỏ bé - chị ấy chưa bao giờ là người to lớn ngoại trừ thời bé thơ.
Không xa lắm, một trong những bia mộ trông còn mới đề “Edna; người vợ
thương yêuGeoffrey,” và đó là lần đầu Emily biết rằng Edna đã chết: thật là
hài hước khi Sarah không kể với cô điều này. Cô tự nhủ sẽ hỏi Sarah về
việc này sau lễ tang, trước khi suy nghĩ chợt làm cho cô hiểu rằng cô sẽ
không bao giờ có thể hỏi Sarah về bất kỳ điều gì được nữa. Ngượng nghịu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.