LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 220

giống như một đứa trẻ đang tìm sự tha thứ của người cha, cô vòng tay ôm
lấy Howard. Cô gần như nghe thấy giọng nói của Sarah vang lên “Không
sao đâu, Emmy. Ổn thôi mà.”

Về phía bên trái họ, một người đàn ông trông ôn hòa, to lớn đứng đó

rơi lệ, hay chính xác hơn là đang cố kiềm chế cái miệng của mình và chớp
chớp đôi mắt đỏ hoe; ngay sát cạnh ông ta là một phụ nữ trẻ đoan trang với
một đứa bé đang chập chững cùng với một cậu con trai và một cô con gái
nhiều tuổi hơn bám riết lấy cái váy của cô ta. Đó chính là Tony Junior cùng
với vợ và con và những đứa con của vợ mình. Mục sư cũng có ở đó, nắm
chặt lấy quyển kinh trong khi họ đợi những người đưa tang khác nữa đến.

Từ xa những cánh cửa xe ô tô đóng sầm sập và chẳng bao lâu một

nhóm người xuất hiện, rảo bước rất nhanh. Tony ở giữa, nói chuyện sôi nổi
với những người kia. Dường như anh ta đang cười và nói cùng một lúc, và
anh ta lặp lại cùng điệu bộ mà anh ta đã thể hiện cách đây nhiều năm trong
khi nói với Jack Flanders về tốc độ cất cánh của máy bay phản lực
Magnum (“Shoom!”) - dẹt bàn tay xoẹt qua đầu từ thái dương. Người đàn
ông bên cạnh anh ta cười và gật đầu, và rồi anh ta đập vào vai Tony với
nắm tay của mình. Từ cách ăn mặc và tác phong của họ - nghi thức và rắn
chắc, tầng lớp thấp - Emily cho rằng những người đàn ông kia là bạn cùng
làm với Tony ở nhà máy Magnum; đằng sau họ là Peter và một nhóm khác
gồm những thanh niên nghiêm nghị cùng tuổi với cậu ta trông giống như
những sinh viên tốt nghiệp.

Tony vẫn đang nói khi anh ta đến chỗ Emily và Howard đứng. “...

thẳng tiến!” anh ta yêu cầu người đứng cạnh mình. “Không ngoái lại” - anh
ta làm điệu bộ chào... - “mọi thứ đều thẳng tiến.”

“Đúng đấy, Tony,” người đàn ông nói. “Đúng là như vậy đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.