LỄ DIỄU HÀNH PHỤC SINH - Trang 253

trên đường về nhà. Không có một bữa tiệc nào nữa, và cô không còn thói
quen đi dạo nữa. Cô chỉ rời căn hộ khi đi mua thức ăn (“những bữa ăn sẵn
chỉ cần hâm nóng” và những thực phẩm qua chế biến, loại rẻ tiền, dễ chuẩn
bị và nhanh được ăn), và thậm chí có nhiều ngày cô còn không làm cả việc
đó. Một lần, bắt mình phải đi ra phố và đi vào một nhà hàng ở góc phố, khi
cô lựa chọn đồ trên giá và trong tủ đông lạnh và để chúng ở quầy thu tiền
thì cô ngước lên và nhận thấy người chủ cửa hàng mỉm cười với cô. Ông ta
là một người đàn ông mập mạp, nhẹ nhàng ở độ tuổi sáu mươi, với những
đốm cà phê trên tạp dề, và trước đó chưa một lần nào khi cô tiếp xúc với
ông ta ông ta nở một nụ cười như vậy cả, hay thậm chí lúc này còn nói
chuyện với cô nữa.

“Cô có biết không?” ông ta nói, ngượng nghịu cứ như thể ông ta đang

tỏ tình vậy, “Nếu như tất cả khách hàng của tôi đều như cô, vợ tôi sẽ vui
lắm đấy.”

“Mm,” cô nói. “Tại sao lại vậy?”

“Vì cô luôn tự làm lấy,” ông ta nói. “Cô tự chọn đồ và mang chúng

đến đây. Điều đó thật dễ chịu. Hầu như mọi người - đặc biệt là phụ nữ - đến
đây và hay nói ‘Hộp bột mỳ.’ Tôi phải đi xuống tận nơi có giá để đồ ngũ
cốc, mang chúng lại đây, và rồi họ nói ‘Ôi, tôi quên mất... một hộp Gạo
Krispies nữa,’ vì thế với ba mươi chín xu tôi có thể sẽ bị đau tim. Không
phải cô, không bao giờ là cô. Bán hàng cho cô thật thú vị.”

“Thế ạ,” cô nói. “Cám ơn ông.” Và những ngón tay của cô run lên thể

cô đang đếm những đồng đô la vậy. Đây là lần đầu tiên trong gần một tuần
cô mới nghe thấy giọng của mình, và đã là quá lâu kể từ khi có bất kỳ một
ai - bất kỳ một ai - nói điều gì đó tốt đẹp với cô.

Đã nhiều lần cô quay số điện thoại của Dịch vụ Thông tin bệnh Tâm

thần, nhưng “Mm,” cô nói. “Tại sao lại vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.