LẼ NÀO EM KHÔNG BIẾT - Trang 518

-“Không tiễn…”

….

Đêm hôm đó, trăng lên cao, có hai bóng người, ngồi bần thần, vô định…

*****

Hà Nội những ngày đông bình yên mà giản dị.

Thời gian lặng lẽ trôi…

Khoác chiếc khăn to sụ, Nguyệt Dương dạo bước trên con phố nhỏ. Đâu

đây những hàng cây khẳng khiu trụi lá, những quán cóc ven đường, mùi
ngô nướng thơm ngào ngạt…

Tính ra, cô cũng đi làm được gần một tháng, cũng may đợt đó Viện Toán

thiếu người. Cuộc sống của một người đi làm, rõ ràng là bận rộn hơn, vậy
mà sao thấy lại chậm chạp tới vậy, mỗi buổi tối dài tới vô tận…

Muốn trốn tránh một người, muốn tìm một hạnh phúc mới…mà cớ sao,

càng tránh, càng đau khổ, càng nhung nhớ???

-“Cô ơi mua khoai cho con với!”

Giật mình, cô quay lại, đó là một em bé gái. Mùa đông lạnh lẽo, nhưng

chỉ đi có đôi dép tổ ong, quần áo cũng phong phanh.

-“Sao con không mặc ấm?”

-“Con…con…”

Em bé hơi xấu hổ, cô dùng chiếc khăn của mình, quàng lên người bé,

dịu dàng nói:

-“Tặng con, khoai con bán như nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.