LẼ NÀO EM KHÔNG BIẾT - Trang 58

-“Sao vậy?”

-“Hà Anh…Hà Anh…”

-“Nó làm sao?”

-“Hà Anh vào cái hang ở giữa núi Ngọc, mãi không ra, mọi người tìm

mãi không được…”

-“Tự dưng nó vào đấy làm gì?”

-“Nghe nói ở đó thiêng lắm, vào đấy cầu được ước thấy, Hà Anh vào cầu

mai sau sẽ thành diễn viên nổi tiếng, dặn bọn tớ đứng ngoài, đợi mãi không
thấy, vào tìm cũng không được nên đành về gọi người…”

-“Điên à, không tìm thì cũng phải một người ở đấy canh chừng chứ, nhỡ

nó làm sao thì sao, mọi người về hết á?”

-“Xin lỗi…tại mọi người cuống quá…”

Gọi cho em không được, Hà Dương không kịp nói thêm, vội vàng chạy

ngay ra con đường đi tắt lên núi. Tuấn đi sau, gọi với gọi vọng:

-“Đừng đi, nguy hiểm lắm, giờ lên tới nơi cũng tối rồi, đợi tớ gọi người

cùng đi…”

-“Không cần, tôi đi trước, cậu gọi người theo sau…”

Hà Dương mặt tái mét, chân tay luống cuống, chỉ biết đâm về phía

trước, thật nhanh.

Vừa chạy cô vừa gọi thất thanh, vang lại chỉ có tiếng núi rừng, chẳng

thấy giọng em gái, ngày càng sợ, mắt đỏ hoe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.