LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 181

Chúng tôi trở thành những tăng ni là để thâm nhập vào cái trí tuệ đích thực,

để mong giải thoát chúng tôi khỏi những ràng buộc với thế gian ô trược này. Tu
hành là để giải thoát khỏi sự ràng buộc đó!. Điều tra quán xét về thân, điều tra
quán xét về mọi thứ xung quanh cho đến khi ta trở nên chán ngán và chán
chường với tất cả mọi thứ và tâm bắt đầu từ bỏ, chán bỏ, và không còn mê đắm
vào bất cứ thứ gì ở trên đời. Sự không còn tham đắm (vô tham, từ bỏ) sẽ không
khởi sinh nếu tâm không nhìn thấy được bản chất giả tạm, giả lập, phù du, vô
thường, khổ và vô ngã của tất cả mọi sự thể ở trên đời, kể cả thân và tâm của ta.

Chúng tôi đến đây và thọ giới vào tăng đoàn—chúng tôi học, chúng tôi đọc,

chúng tôi tu tập, chúng tôi thiền. Chúng tôi đã quyết tâm làm cho tâm kiên định,
nhưng điều này cũng không dễ làm. Chúng tôi quyết tâm tu tập một số phương
pháp, chúng tôi tâm nguyện sẽ tu tập theo bài bản đó—nhưng chỉ sau vài ngày,
thậm chí vài giờ, chúng tôi đã quên mất lời tâm nguyện đó. Rồi sau đó chúng tôi
nhớ lại và tiếp tục cố gắng làm cho tâm vững chắc, chúng tôi nghĩ rằng ''Đây là
lúc phải tu tập rồi, còn chờ đến lúc nào nữa!''. Nhưng liền sau đó, chúng tôi bị
kéo đi bởi một giác quan nào đó, và tất cả kế hoạch tu tập đều bị “bể”. Rồi chúng
tôi bắt đầu trở lại từ đầu. Đó là cách mọi chuyện tu hành thường diễn ra. (Nên tôi
đã nói đó là việc không dễ làm).

Cũng giống như con đập nước được xây sơ sài, sự tu hành của chúng tôi lúc

đầu còn rất yếu. Chúng tôi vẫn không thể nhìn ra cách tu tập thực thụ để tu theo
đó. Và cứ như vậy, chúng tôi cứ tu và chẳng đi đến đâu, tu rồi ‘bể’, tu đi, tu
lại...cho đến khi chúng tôi đạt đến trí tuệ thực thụ. Nhưng khi đã đạt đến trí tuệ
thực thụ, khi chúng tôi đã thâm nhập nhìn thấy vào sự thật thì chúng tôi mới được
tự do và giải thoát khỏi mọi sự trên đời. Chỉ còn lại sự bình an.

Tâm chúng ta không được bình an bởi do những thói tâm cố hữu của chúng

ta. Chúng ta kế thừa những thói tâm (tập khí) bởi do những hành động (nghiệp)
quá khứ, và vì vậy những thói tâm cứ theo chúng ta suốt đời, suốt kiếp, trong
từng giây phút và phủ hại cả đời ta. Chúng ta cố chống chế và tìm cách thoát ra
khỏi chúng, nhưng chúng ta bị trói chặt vào chúng và chúng cứ kéo giựt chúng ta.
Những thói tâm đó không bao giờ quên căn cơ cố hữu của chúng. Chúng vớ lấy
tất cả mọi thứ quen thuộc cố hữu để dùng, cứ theo thói xưa tật cũ đã nằm trong
máu, chứng nào tật nấy—đó là cách chúng ta sống. (Chúng ta sống với những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.