LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 232

chạy vì nghĩ rằng mình đã ngưng thở. Tình trạng đó chỉ có nghĩa là tâm đang ở
trong trạng thái bình an. Bạn không cần phải làm gì cả. Chỉ cần ngồi đó và nhìn,
dù đó là gì.

Đôi lúc bạn có thể phân vân: ''Ê, ta có còn thở không?''. Chỗ này là sai. Đó

là cái tâm vẫn đang suy nghĩ. Bất cứ điều gì xảy ra, cứ để mặc nó xảy ra theo lẽ
tự nhiên của nó, cảm giác khởi sinh ra sao cứ để mặc nó. Chỉ cần nhận biết nó,
nhìn nó, quan sát nó. Nhưng đừng bị ngu mờ hay bị tác động bởi nó. Chỉ cần làm
vậy, chỉ cần làm vậy. Chỉ cần tập luyện như vậy. Tập luyện một cách đều đặn,
liên tục. Sau khi ăn, chỉnh y chỉnh áo một chút và bước ra đi thiền. Tiếp tục nghĩ
và niệm 'Buddho, Buddho' (Đức Phật, Đức Phật). Nghĩ về chữ chú niệm đó suốt
thời gian đi thiền. Tập trung vào chữ 'Buddho' (Đức Phật) khi bước đi. Bước mòn
đường luôn, đi mòn đường cho đến khi nó trũng thành một cái mương, sâu đến
ống chân ta, sâu đến đầu gối ta. Ta cứ bước đi. Ta cứ tập luyện đi thiền.

Nói vậy không có nghĩa là cứ đi qua đi lại một cách nhàm chán, hãy suy

nghĩ về điều này, hãy suy nghĩ việc đi thiền là gì mà bản thân Đức Phật cũng đã
tu tập. (Phật cũng đã thường xuyên đi thiền ngay cả ngay sau khi Phật đã giác
ngộ nơi gốc cây Bồ-Đề... và suốt mấy chục năm sau đó). Hãy nghĩ đến đoạn
đường đi thiền, chứ đừng chạy vào phòng hay cốc của mình nhìn xuống tấm nệm
êm ấm, quá hấp dẫn, và nằm xuống lăn ra ngủ như một con heo. Nếu ngủ như
vậy thì việc tu tập của bạn sẽ chẳng đi đến đâu, vì đâu có làm gì đến nơi đến
chốn. (Nếu tu tập chểnh mảng, không đều đặn, không liên tục, không nỗ lực, mau
nản chí như vậy, thì chẳng ai đạt đến kết quả gì cả; tu như vậy cũng chẳng tốt hơn
người không đi tu là bao nhiêu).

Cứ làm vậy cho đến khi nào bạn thấy chán ngán và thấy lười biếng đến mức

nào. Cứ nhìn xem sự lười biếng đó cho đến khi chấm dứt được nó. Khi nào sự
chán ngán và lười biếng có mặt, bạn phải trải qua nó từ đầu đến cuối thì mới có
thể vượt qua được nó. Không phải như kiểu bạn chỉ cần nhẩm đọc chữ “bình an”
và ngồi xuống thiền thì tâm sẽ được bình an trong tích tắc đâu, và khi sự bình an
không có được, bạn chán chường, lười biếng, và bỏ cuộc. Nếu trường hợp tu tập
của bạn như vậy, bạn sẽ chẳng bao giờ được bình an.

Nói thì dễ, làm thì rất khó. Cũng giống như những tu sĩ chuẩn bị bỏ y hoàn

tục thì nói rằng: ''Làm ruộng có vẻ dễ hơn đối với tôi. Thôi tôi thà quay về quê
làm ruộng''. Họ bắt đầu làm ruộng mà chẳng biết ất giáp gì về trâu bò, cái cày, cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.