LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 528

miếng, các thầy đói quá. Đôi lúc không kịp chánh niệm gì về thức ăn, chỉ nhào vô
ăn thôi. Đó là tai họa rồi. Nếu tâm chúng ta không chịu lắng xuống và không chịu
kiên nhẫn thì đừng ăn, đẩy bình bát ra chỗ khác. Huấn luyện bản thân, rèn luyện
chính mình, đó mới là tu tập. Đừng cứ chạy theo cái tâm. Đẩy bình bát ra xa,
đứng dậy, đừng cho nó ăn. Nếu nó cứ muốn chụp ăn và hành vi như một kẻ cứng
đầu thì đừng cho nó ăn. Cứ làm vậy, nước miếng sẽ hết chảy. Nếu tâm tính ô
nhiễm biết được nếu nó ‘cương’ thì cũng chẳng được ăn, vậy thì nó mới ‘sợ’. Từ
ngày mai nó sẽ không dám ‘quậy’ lên như vậy nữa, nó sẽ sợ nếu quậy lên thì sẽ
chẳng được ăn. Hãy thử làm thiệt như vậy, nếu giờ các thầy vẫn chưa tin tôi. Làm
vậy sẽ trị được nó, rồi các thầy sẽ tin tôi.

Người ta không tin vào việc tu tập, nên họ cũng chẳng thực sự tu tập gì cả.

Họ cứ sợ nếu để đói họ sẽ bị chết đói. Nếu bạn không thử tu tập như vậy thì bạn
sẽ chẳng bao giờ biết kết quả. Hầu hết chúng ta đều không dám làm như vậy,
không dám thử làm thiệt như vậy, chúng ta cứ ngại ngại gì đó.

Khi nói đến chuyện ăn uống và những thứ khoái cảm, tôi cũng đã chịu đựng

một thời gian dài, giờ tôi đã biết chúng là như thế nào. Đó cũng chỉ là chuyện
nhỏ. Nhưng việc tu tập không phải là chuyện dễ tập dễ làm.

Hãy xem xét: Điều gì là quan trọng nhất? Không có gì hệ trọng hơn cái chết.

Chết là điều đáng quan trọng nhất trên đời. Xem xét, suy xét, thực hành, điều tra,
tìm hiểu... Nếu không có quần áo mặc ta không chết. Nếu không có kẹo ngọt để
ăn, không thuốc lá ngon để hút, ta không chết. Nhưng nếu ta không có cơm và
nước, có thể ta chết. Tôi thấy chỉ có hai thứ là cơm và nước là quan trọng. Bạn
cần có cơm và nước để nuôi lấy thân. Do vậy, tôi không quan tâm những thứ
khác nữa, tôi luôn thấy vui lòng với những được cho. Khi nào còn có cơm ăn và
nước uống là còn tu, chỉ được vậy là tôi vui lòng.

Chỉ cơm và nước có đủ cho bạn không? Tất cả mấy thứ thứ khác đều là phụ,

dù có được chúng hay không cũng không phải vấn đề, thứ quan trọng nhất là cơm
và nước.

''Ta có thể sống còn như vậy được lâu không?'', tôi tự hỏi. ''Được vậy là đủ

để sống lâu rồi, cơm thì đi khất thực một vòng chí ít cũng có được cơm, mỗi nhà
nhường một miếng là mình có phần cơm để ăn. Còn nước thì có khắp nơi. Chỉ
cần hai thứ này là đủ rồi....''. Hồi nào giờ tôi có bao giờ nhắm đến sự sống dư giả
sung sướng nào đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.