LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 567

Trước kia có một người muốn vô đây tu. Anh ta mang theo y cà-sa đến đây

để thành tu sĩ, để tưởng nhớ đền ơn người mẹ mới mất. Anh ta bước vô chùa này,
khoát sẵn y cà- sa, không thèm lễ chào các vị tăng sĩ ở đây, rồi thực hiện việc đi-
thiền ngay trước sảnh đường... đi qua, đi lại, đi tới, đi lui, giống kiểu anh ta thực
sự muốn biểu diễn cho mọi người thấy việc anh ta đang làm.

Tôi chợt nghĩ: ''Trời đất, quanh đây cũng có những loại người như vậy sao!''.

Kiểu cách đó của anh ta có thể gọi là một kiểu đức tin mù quáng (saddhā
adhimokkha
). Chắc anh ta muốn thiền và đốn ngộ trước khi mặt trời lặn hay sao
đó; chắc anh ta nghĩ tu thiền giác ngộ là dễ lắm hay sao đó. Anh ta chẳng thèm
nhìn ai, cứ cúi đầu và bước đi như thể nếu không làm vậy anh ta sẽ chết ngay vậy.
Tôi cứ để yên cho anh ta làm vậy, nhưng tôi nghĩ rằng: ''Ôi người ơi, anh tưởng tu
là dễ dàng như vậy sao?''. Tôi cũng không biết anh ta ở tu được bao lâu; thậm chí
không biết sau đó anh ta có thọ giới thành Tỳ kheo hay không nữa. Thiệt hết biết
luôn, không có chuẩn mực tôn ti gì hết ráo.

Mỗi khi tâm nghĩ gì, chúng ta gửi nó ra ngoài, gửi đi mỗi lần nghĩ. Chúng ta

không nhận ra rằng đó chỉ là thói phóng dật của tâm. Nó tự giả dạng thành trí
tuệ... Sự phóng tâm này dường rất khôn lanh ranh mãnh, nếu chúng ta không biết
rõ chúng ta sẽ nhận lầm đó là trí tuệ. Nhưng đến lúc quan trọng thì nó chẳng phải
là thứ gì thực cả. Khi khổ khởi sinh thì cái được cho là trí tuệ đâu rồi? Nó có
công dụng gì không? Rốt cuộc, nó chỉ là sự phóng tâm mà thôi.

Do vậy, hãy an trú cùng Phật. Như tôi đã nói nhiều lần trước đây, trong tu

tập chúng ta phải hướng vào bên trong để tìm thấy Phật. Phật ở đâu? Phật vẫn
còn sống cho đến ngày hôm nay, vào trong đó và tìm Phật. Phật ở đâu? Ở chỗ
tính vô thường (aniccam), đi vào trong đó và tìm thấy Phật trong đó, vào đó và
kính lễ Phật: lẽ vô-thường, sự không- chắc-chắn. Ta có thể dừng lại ngay trong
đó, và từ chỗ đó ta bắt đầu chuyến đi. Ta bắt đầu chuyến đi ngay từ lẽ cái vô-
thường.

Nếu tâm cố nói với bạn: ''Giờ ta đã là một bậc Nhập Lưu'', hãy đến đó và

kính lễ bậc Nhập Lưu. Bậc ấy sẽ tự nói với mình: ''Điều đó hoàn toàn không
chắc''. Nếu bạn gặp một bậc Nhất Lai, đến đó và tôn kính bậc ấy. Khi bậc đó nhìn
thấy bạn, bậc ấy chỉ đơn giản nói: ''Điều đó không chắc chắn!''. Nếu thấy một bậc
Bất Lai, đến đó và kính lễ bậc ấy. Bậc ấy sẽ nói với bạn chỉ một điều: ''Không
chắc
''. Ngay cả nếu bạn gặp một bậc A-la-hán, đến đó và kính chào bậc ấy, bậc ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.