quá gần ta! Đừng để sự hấp dẫn bề ngoài và sự mê đắm chiếm lấy tâm trí ta. Nếu
các thầy nhận thức và quán tưởng được thân của mọi người đang phân hủy và
thối rửa, tôi có thể bảo đảm rằng không còn sự mê đắm có mặt bên trong các
thầy. Quán xét cho đến khi các thầy chắc chắn về cái mình đang nhìn thấy là gì,
cho đến khi nó cụ thể rõ ràng, cho đến khi mình tinh thông về sự thật đó. Dù có
tu theo con đường nào các thầy cũng đừng xao lãng. Đặt hết tâm trí vô đó. Mỗi
khi nhìn thấy ai thì chẳng khác nào nhìn thấy cái xác chết đang đi, (thân nào rồi
cũng chết và mục rửa). Dù đó là nam hay nữ, cứ nhìn đó như xác chết. Và cũng
đừng quên nhìn thân mình như xác chết. Cuối cùng tất cả chỉ là vậy, thân nào rồi
cũng đến lúc như vậy. Cố tu tập cách này một cách hết sức thấu suốt. Tu tập cho
đến khi việc quán thân đó trở thành một phần và hành trang của tâm mình. Tôi
hứa điều này sẽ rất vui—nếu các thầy thực sự tu tập nó. Nhưng nếu các thầy chỉ
biết điều này qua kinh sách thì sẽ khó tu chỗ này. Các thầy phải tự tu tập để tự
mình hiểu biết. Và phải tu tập chỗ này với một sự thành tâm tột cùng. Tu cho đến
khi phần tu quán thân này trở thành một phần của mình. Lấy sự chứng ngộ sự
thật làm mục tiêu của mình. Nếu các thầy có động cơ là ước muốn vượt qua khổ
thì các thầy đang đi đúng đường.
Thời nay có nhiều người dạy về thiền minh sát với rất nhiều kỹ thuật khác
nhau. Tôi sẽ nói như vầy: thực hiện thiền minh sát không phải là dễ. Chúng ta
không phải chỉ đơn giản nhảy vào thiền. Nó chẳng đi đến đâu nếu chưa có một
chuẩn mực cao về đức hạnh. Tự các thầy biết mình về chỗ này. Giới luật đạo đức
và các giới hạnh để tu tập là cần thiết, bởi nếu những hành vi, hành động và lời
nói của chúng ta chưa hoàn thiện thì chúng ta không thể nào đứng vững trên hai
chân. Thiền tập mà thiếu đức hạnh thì chẳng khác nào cố tình bỏ qua phần căn
bản của con đường Đạo. Tương tự, chúng ta thường nghe nói rằng: ''Không cần
phải tu tập sự định tâm. Cứ bỏ qua thiền định và đi thẳng vào tu thiền minh sát''.
Những người tu hành chẳng đến đâu thường hay nói như vậy. Họ nói rằng tu
không cần phải có giới hạnh. Củng cố và thanh lọc đức hạnh là một việc làm đầy
thử thách, chứ đâu phải chuyện đùa chuyện nhỏ như họ nói. Nếu bỏ qua những
giáo lý về đạo đức thì việc đó quá dễ, đúng không? Hễ khi nào gặp khó khăn,
chúng ta chỉ việc bỏ qua. Thiệt vậy, mọi người đều thích bỏ qua những khó khăn,
ai cũng muốn chọn cách dễ dàng. (Nếu vậy ai tu không được?).