LẼ SINH DIỆT, LÝ TU HÀNH - Trang 887

chúng thực là. Sự tỉnh giác của ta là ổn định và liên tục, nhờ đó chúng ta buông
bỏ đều đặn và liên tục. Ta không bị dẫn dụ bởi những trạng thái sướng khoái. Ta
không bị tác động bởi những trạng thái khổ đau. Ta vẫn giữ mình trên con đường
chánh đạo. Làm như vậy thì được gọi là 'làm cho bốn tư thế như nhau'. Ở tư thế
nào chúng ta cũng tỉnh giác và hiểu biết mọi sự như vậy. Câu này là nói về nội
tâm chứ không phải nói về thứ bên ngoài; nó nói về cái tâm này.

Nếu chúng ta biết làm cho bốn tư thế đều (tỉnh giác, cảm nhận, nhận thức)

như nhau với cái tâm này, thì ta sẽ luôn được bình tâm và thư thái. Khi ta được
khen ta biết nó chỉ là vậy, chỉ là lời khen. Khi bị chửi ta biết nó chỉ là vậy, chỉ là
lời chửi. Chúng ta không chạy lên hay tụt xuống, không quá vui hay quá buồn với
những điều đó, ta giữ tâm bình ổn đều đặn ở giữa. Tại sao ta giữ như vậy? Bởi do
chúng ta đã nhìn thấy sự nguy hại trong tất cả mọi điều. Chúng ta thấy khen cũng
nguy hại và chê cũng nguy hại như nhau; điều này được gọi là làm cho mọi tư thế
đều như nhau (trong mọi tư thế ta đều bình tâm như nhau). Chúng ta luôn có sự
tỉnh giác bên trong nội tâm, dù ta đang nhìn vào những hiện tượng bên trong hay
bên ngoài ta vẫn luôn thường trực tỉnh giác và rõ biết như vậy.

Thói thường của chúng ta là, khi thứ gì tốt xảy đến ta phản ứng vui vẻ tích

cực; khi có gì xấu xảy đến ta phản ứng tiêu cực không vui.

Nếu như vậy thì bốn tư thế là không đều nhau. Nếu bốn thế luôn đều như

nhau có nghĩa là ta luôn luôn có sự tỉnh giác. Có sự tỉnh giác thì ta luôn biết rõ
lúc ta đang chấp nê điều tốt và lúc ta đang chấp nê điều xấu. Sự tỉnh giác thường
biết như vậy là rất tốt. Cho dù ta chưa buông bỏ được, nhưng ta vẫn luôn tỉnh
giác thường biết về chính mình và những dính chấp của mình, sau đó chúng ta sẽ
nhìn thấy được rằng sự dính chấp đó không phải là con đường chánh đạo. Chúng
ta biết rõ nhưng chúng ta chưa thể buông bỏ hết: đó đã được 50 phần trăm rồi.
Mặc dù chưa thể buông bỏ nhưng chúng ta hiểu được sự buông bỏ những điều
xấu điều tốt sẽ mang lại sự bình an. Chí ít chúng ta cũng nhìn thấy được sự nguy
hại của những điều chúng ta thích và không thích. Chúng ta nhìn thấy sự nguy hại
trong những sự khen và sự chê. Sự tỉnh giác rõ biết này là liên tục thường trực.

Vậy, dù được khen hay bị chê, ta vẫn luôn tỉnh giác biết rõ đó là gì. Đối với

người đời, khi họ bị chửi bị chê họ không chịu được, điều đó làm họ bực tức. Khi
được khen được nịnh, họ vui lòng phấn khởi. Đó là thói đời trên thế gian. Nhưng
những người đang tu hành khi được khen họ biết sự nguy hại trong đó. Khi bị chê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.