LỄ TẾ MÙA XUÂN - Trang 214

dần trong hồ nước. Mà có lẽ hồ nước ấy chính là do hồn phách của các hiền
triết xưa hội tụ mà thành!”

Nói tới đây, Quỳ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

“Cuối cùng ta vẫn tỉnh lại, điều này rất đáng tiếc, nhưng cũng không sao.

Một ngày nào đó ta còn có thể về đó, hòa làm một với người xưa. Mà trước
đó, ta sẽ đưa trải nghiệm và đạo lý mà mình ngộ ra đi khắp thế gian, để
người đời không còn sợ hãi cái chết. Đây chính là cách ‘truyền bá thần đạo’
của ta. Người khác không thể chấp nhận được cách giải thích của ta về
‘truyền bá thần đạo’ trong ‘Dịch’, nhưng ta sẽ thực hiện nó…”

“Xin ngươi hãy nói kỹ hơn.”

“Thành lập giáo phái riêng của mình, đặt ra giáo lý của riêng mình, thu

nạp giáo đồ thờ phụng mình, cuối cùng tiến hành giáo hóa của mình với
thiên hạ, đó chính là ‘truyền bá thần đạo’! Trên đây chính là sự lý giải của
ta về trách nhiệm của Vu nữ.”

“Vậy phải làm sao mới đạt được mục đích ‘truyền bá thần đạo’? Ta thấy

điều này hình như còn khó thực hiện hơn cả nguyện vọng của ta lúc trước.
Bởi vì nguyện vọng của ta chỉ cần có quyền lực là sẽ thực hiện được, còn
ngươi lại muốn người khác tôn thờ mình.”

“Chỉ có một phương pháp, đó là sáng tác. Đây là việc nữ tử cũng có thể

làm được… Nhã Anh tỷ tỷ có biết lịch sử lưu truyền của Thượng Thư
không?”

“Cũng từng nghe kể loáng thoáng. Khi Thủy Hoàng đốt sách thì đã đốt

hết Thượng Thư trong thiên hạ. Khi nhà Hán hưng thịnh, Văn Đế lại phái
Triều Thác tới chỗ tiến sĩ Phục Sinh thời Tần để học tập Thượng Thư, cuối
cùng mới viết nên hai mươi chín chương như hiện giờ chúng ta thấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.