LỄ TẾ MÙA XUÂN - Trang 88

“Sao Tiểu Quỳ lại sốt ruột như thế, không thể đợi ta khóc xong ư?”

“Tiểu Hưu cũng cùng đi nào.” Quỳ không nhìn Lộ Thân mà nói tiếp:

“Thật xin lỗi, chúng ta cũng về trước đây.”

“Các ngươi về đi thôi. Thay ta hỏi thăm Nhã Anh, con bé cũng rất đáng

thương.” Quan Khoa nói, “Có lẽ con bé không thể rời khỏi Vân Mộng trạch
rồi. Lộ Thân, Trường An là một nơi rất tốt, sau khi rời khỏi nơi này, ta vẫn
sống rất hạnh phúc. Tuy trong lòng vẫn chưa thể buông bỏ Vân Mộng
nhưng dù sao ta cũng không muốn ở lại nơi này đến cuối đời. Ta sẽ nghĩ
cách thuyết phục phụ thân con. Dù ông ấy khá bảo thủ song cũng là người
hiểu lý lẽ, không thể không lo lắng cho hạnh phúc của con gái được.”

“Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu. Con định nghe theo lời phụ thân.

Bản thân con không có sở trường gì, cũng không thực sự thích thứ gì, ngoài
việc báo hiếu thì cũng không có việc gì muốn làm. Khổng Tử đã dạy: ‘Giáo
dục nhân dân tương thân tương ái, không gì tốt hơn đạo hiếu; giáo dục
nhân dân hiểu lễ thuận hòa, không gì tốt hơn kính yêu huynh trưởng; muốn
thay đổi dân phong, biến hóa tập tục, không gì tốt hơn âm nhạc; để có thể
trị vì an dân, không gì tốt hơn lễ tiết.’
Giang Ly tỷ am hiểu âm nhạc, Nhã
Anh tỷ tinh thông tế lễ, vậy thì điều con làm được chỉ có hiếu đễ mà thôi!
Đây là giá trị tồn tại duy nhất của con trên cõi đời này!”

Nghe tới đây, Quỳ cho Lộ Thân một cái tát rồi lẳng lặng kéo nàng ra

khỏi sảnh chính.

“Xin lỗi, chủ nhân nhà tôi vẫn luôn như thế, sau này có lẽ cũng không

thay đổi được.”

Tiểu Hưu đắc ý nói với Quan Khoa, dứt lời liền bước vội đi.

Quan Khoa chỉ lắc đầu cười, bà tự biết mình không thể hiểu nổi tâm tư

của lớp trẻ ngày nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.