giống hành vi ngượcđãi. Những việc mà hung thủ làm với thi thể nạn nhân,
mục đích khôngphải là ngược đãi, mà là “bồi thêm” và “xác nhận họ đã
chết.” Theothống kê, những hung thủ có bệnh ngược đãi, thường hay chọn
những phương pháp tàn nhẫn và mang tính sỉ nhục cao hơn để hành hạ thi
thể, ví dụnhư đâm bừa mấy trăm nhát dao hay cắt bỏ bộ phận nào đó…,
đám giết người ấy có không ít kẻ mang tâm lý biến thái.”
Lục Tử Khiên nghiêm túc gật đầu, miệt mài ghi chép vào sổ tay.
“Từ mùng chín tháng mười một đến mùng bảy tháng tám năm 1888,
ởWhitechapel, phía đông London, Jack The Ripper đã giết chết năm
người,cắt yết hầu và môt bụng, moi hết nội tạng của người bị sát hại ra
ngoài. Vào năm 1988 – 1989, xảy ra vụ án Tsutomu Miyazaki, tội phạm bắt
cóc,xâm hại và sát hại bốn bé gái từ 4-7 tuổi, sau đó quay, chụp lại cảnh ăn
thịt, uống máu.” Tả Kình Thương không hề tốn sức nói ra tên của nhữngtội
phạm dã man khét tiếng.
Chỉ nghe thôi mà đã thấy dạ dày sôitrào… Thư Tầm chen ngang những ví
dụ của Tả Kình Thương, nói: “Hung thủcủa vụ án này, hiển nhiên không có
ham muốn kiểu đó, hoặc, thể lực củahắn không đủ để thực hiện loại hành vi
tốn sức ấy. Mục đích của hẳn rấtrõ ràng --- tàn sát, không để ai sống sót.”
Lục Tử Khiên nghĩ, lý do mà thầy Tả hỏi mình vóc dáng của hai kẻ tình
nghi ấy là đây, hóa rathầy cũng đã phát hiện được. Nói gì mà, mỗi người
làm theo phương phápriêng của mình, tôi thấy hai vị phối hợp rất ăn ý đấy
chứ.
TảKình Thương và Thư Tầm lại xem xét một hồi, sau khi rời khỏi hiện
trường vụ án, cả hai trở lại hai gian phòng làm việc độc lập mà Cục cảnh
sátthành phố chuẩn bị cho họ, đóng kín cửa.
Lúc Thư Tầm nghĩ đếnviệc nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mắt đỡ mỏi, liếc xem
giờ, thấy đã quá giờ cơm tối từ lâu. Báo cáo tóm tắt trên màn hình laptop đã