LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 104

Trước sự luống cuống của tôi, nét mặt anh như hơi chút trêu chọc.

"Anh vừa mới nhận ra... được nhìn thấy đứa đàn em nhõng nhẽo của

mình ngày một trưởng thành, là một điều sảng khoái đến thế nào."

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi thấy nụ cười tỏa nắng

ấy. Cứ như thể khóe miệng anh Konoha đang nở hoa, chắc hẳn anh phải
đang vui sướng lắm.

Ơ kìa? Mới đây thôi tôi còn đang cau mày, ủ dột, u ám đến như thế cơ

mà... Biết nói sao nhỉ, trong lòng tôi giờ cực kỳ nhẹ nhõm, cứ như tầm nhìn
của mình vừa được mở rộng.

Anh Konoha đặt tay cái "bộp" lên đầu tôi.

"Em cứ thử làm theo những gì mình nghĩ đi, Hinosaka. Chỉ cần

Hinosaka chịu đối diện với đối phương, đặt mình vào vị thế của họ để suy
nghĩ và tưởng tượng, thì chắc chắn sẽ tìm thấy được sự thật."

Bàn tay thật ấm áp. Nó đang truyền thêm sức mạnh cho tôi. Tôi vừa

như hứng khởi, vừa như rạo rực,

"Vâng ạ."

Và trả lời anh như thế.

Nghĩ lại thì đây là lần đầu anh Konoha bảo tôi "cứ làm theo những gì

mình nghĩ". Trước đây bao giờ cũng là "Đừng làm chuyện thừa thãi" hay là
"Tôi xin đấy, cô cứ ngồi yên giùm tôi đi", kèm theo tiếng thở dài.

Nhận được "ấn tín" từ anh, tôi hùng dũng bước đi trên con đường đã

xế chiều, hướng đến căn hộ của thầy. Nếu giả sử như tình hình sức khỏe
của thầy không ổn, thì lần này tôi sẽ nấu món cháo trứng vừa ngon vừa đơn
giản cho thầy. Và sẽ hỏi lại thầy một lần nữa về những chiếc khuyên tai, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.