LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 130

tượng ấy đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở, đến chính bản thân tôi
cũng bị hớp hồn khi xem đến đoạn đó.

Và cô gái mà chàng người kéo yêu đã vừa mỉm cười, vừa chầm chậm

đưa tay đón những bông tuyết nhân tạo mà chàng đã tạo ra cho mình.

Nhưng mà sao tự nhiên Hitomi lại nói đến bộ phim ấy?

Số phận chàng người kéo cô đơn bị bỏ rơi như một tác phẩm không

hoàn chỉnh... khiến tôi nhớ đến Kai. Mà lại còn cả tuyết nữa...

"Tớ cũng muốn làm tuyết rơi, giống như chàng người kéo ấy."

Tôi giật mình. Hitomi vừa mới xưng bản thân là "tớ", chứ không phải

"em"! Tôi nhớ lại lúc Hitomi dầm mình trong mưa giữa vườn đêm với ánh
mắt gay gắt, nói rằng mình muốn làm thay điều mà Kai muốn làm, và đột
ngột thấy sống lưng mình lạnh ngắt.

Bởi vì tớ-là-Kai mà.

Đừng mà, Hitomi!

Cậu sẽ trở-thành-Kai sao?

Anh Konoha nín thở. Sau cặp kính, đôi mắt thầy Oshinari cũng nheo

lại khó nhọc. Nỗi căm ghét lại lan rộng trên gương mặt Hitomi như ngọn
lửa hung tàn. Một sức phá hoại ghê gớm đến mức sẵn sàng hy sinh bản thân
chỉ để làm tổn thương đối phương, một lòng nhiệt huyết không suy nghĩ, tất
cả bao trùm lấy thân thể nhỏ bé ấy trong một vầng sáng nhợt nhạt.

Và rồi, vẫn ánh mắt đầy bất an và nguy hiểm ấy, vẫn-ánh-mắt-của-Kai,

cậu ấy từ từ đi về phía thầy.

Ánh đèn màu lam nhợt nhạt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.