LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 138

"Có lẽ vậy... Từ thời trẻ ông đã bị chứng suy nhược thần kinh hành hạ,

có người nói ông viết cuốn Tôi là mèo chính là để làm vơi đi nỗi khổ cực
của bản thân - một con người nhạy cảm như thế, hẳn sẽ dễ xúc động trước
những khổ đau của cuộc đời."

"Suy nhược thần kinh... ý anh là con Át chơi bài ạ?"

Anh Konoha giật nảy mình.

"Sao Souseki lại bị con Át hành hạ được?"

"Không phải thế, em tưởng ông ấy cược tất cả vào con Át chủ mà lại

thua, rồi bị chủ nợ ép trả tiền..."

"Nhầm to rồi. Bây giờ mình ít nghe tên bệnh đó hơn, nó làm cho thần

kinh con người rất căng thẳng, bị áp lực đè nặng và lúc nào cũng mệt mỏi,
dẫn đến chóng mặt, đau đầu nữa... Tưởng tượng giống như trầm cảm ấy.

Theo yêu cầu của Bộ Giáo dục Nhật Bản, suốt những năm ba mươi

tuổi, Souseki đã một mình đến London du học. Trong khoảng thời gian đó,
ông gần như chỉ giam mình trong phòng chuyên tâm vào nghiên cứu, cô
độc và lo âu việc đó khiến cho bệnh suy nhược thần kinh của ông ngày
càng trầm trọng hơn. Hồi đó ở Nhật Bản còn có tin đồn Souseki đã phát
điên rồi nữa cơ. Sau khi du học trở về, ông viết cuốn Tôi là mèo được độc
giả đón nhận, sau đó tiếp tục viết Cậu ấm ngây thơ, Gối cỏ. Đó đều là
những tác phẩm tiêu biểu cho văn học thời kỳ đầu của ông."

"Vậy là ông ấy khỏi suy nhược thần kinh rồi hả anh?"

Biểu cảm của anh Konoha bỗng trở nên khó hiểu.

"Ừm, đúng vậy, sau truyện dài kỳ Cỏ ngu mỹ nhân được đăng trên

nhật báo Asahi, Souseki có được chỗ đứng vững chắc trên văn đàn, ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.