LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 142

Nhưng mà hẳn sẽ cô đơn lắm...

Tối hôm ấy, tôi có điện thoại từ anh Shoji, đàn anh của Kai.

"Chuyện về Kai ấy mà, anh vừa mới nhớ ra cái này."

Rồi anh bắt đầu trầm ngâm nói.

"Kai chẳng làm thân được với bất cứ ai, anh cũng hầu như không trò

chuyện với cậu ta... Nhưng khoảng đầu một tuần trước khi mất... Kai bảo
Giáng sinh mình sẽ đi xem phim. 'Cái ngày hôm ấy ở rạp chiếu phim đủ có
bọn yêu nhau thôi, mày đi một mình lạc loài đấy!' - anh vừa trêu một tí thì
mặt cậu ta đã đỏ lựng...

'Em không đi một mình!'

... Rồi cuống cuồng hét lên như thế. Cái thằng mặt mày lúc nào cũng

khó đăm đăm, thế mà lúc xấu hổ cũng dễ thương phết."

"Này... Giáng sinh này, cậu tính đi đâu với Hitomi chưa?"

"Chưa. Bây giờ tớ chưa có dự định gì cả."

"...Thật à?"

"Ừm."

"...Vậy sao."

Ký ức về cuộc nói chuyện với Kai hiện ra rõ mồn một trong đầu tôi.

Cả câu Cảm ơn, lí nhí vì xấu hổ, nhưng lại như nhẹ nhõm vô cùng của

cậu ấy.

Một ngày mưa nọ, Kai đã đứng dầm mưa trước cửa nhà Hitomi, rụt rè

mời cậu ấy đi xem phim với mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.