LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 151

"Lên cơn... là bệnh đau tim đúng không ạ!? Thầy có ổn không chị? Mà

di ảnh người gần giống mình là sao..."

"Bác Kosuke với thằng Ryosuke giống nhau như đúc mà. Tim mạch

nó cũng không bệnh tật đến thế, nên nhóc chẳng cần phải lo đâu. Mà chết
béng luôn đi cũng được, cái thằng ngốc ấy. Chị đây đã định chăm sóc cho
rồi, thế mà nó lại dám bảo Tôi phải làm gì thì em mới chịu căm ghét, khinh
miệt và quên tôi đi?, nét mặt u ám, nghiêm túc kinh khủng nữa chứ! Hỏi
đến thế thì có tin được không!?"

Tôi muốn hỏi lại chị xem tim mạch thầy "không bệnh tật đến thế"

nghĩa là sao, nhưng thấy chị Tamako đang nổi trận lôi đình nên tôi cũng
đành thôi.

"Thằng Ryosuke không hẳn có vấn đề về thân thể, mà là 'tâm bệnh'.

Tinh thần nó bây giờ tệ hại lắm rồi, nên có gì nhóc để ý nó hộ chị nhé. Chị
đây coi như không quen nó nữa. Dính dáng đến cái thằng cứ ốm đau, mệt
cả đầu. sắp xếp nhanh vụ hẹn hò đôi đi nhé. Không được chọn quán rượu rẻ
tiền đâu đấy. Lên bar cho chị!"

Sau một hồi càu nhàu cộng với hò hét, chị dập máy.

Thằng Ryosuke không hẳn có vấn đề về thân thể, mà là "tâm bệnh".

Riêng câu nói ấy vẫn văng vẳng trong tâm trí tôi.

Khi biết được anh giống tôi đến nhường nào, ban đầu tôi đã hạnh phúc

biết bao.

Nhưng rồi chẳng biết tự bao giờ điều ấy trở nên đắng cay biết mấy.

Bởi vì dù không muốn tôi cũng đã hiểu ra, rằng tôi và anh là hai con

người hoàn toàn khác nhau, anh vẫn giữ bí mật với tôi, và trái tim chúng
không bao giờ có thể hòa làm một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.