LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 152

Nhưng dù là vậy chăng nữa, thì nếu như tên em không phải là Hitomi,

thì có lẽ tôi đã không bận tâm vì em đến thế, và quan hệ giữa chúng ta đã
hoàn toàn khác biệt.

Nhìn thấy em dắt chó đi dạo buổi sáng, tấm lưng thẳng tắp cùng đôi

mắt chính trực không giả dối, và mái tóc lấp lánh nắng mai ấy, tôi đã nghĩ
em mới xinh đẹp làm sao.

Quan sát em bấy lâu nay, rốt cuộc tôi đã tự cho mình là kẻ biết rõ em

thứ tư trên thế gian này, từ dáng vẻ lạnh lùng của em, cho đến ngọn lửa
nhiệt huyết trong cõi lòng, đến cá tính mạnh mẽ nhưng cũng có phần mong
manh ấy, không bao giờ có thể mang ác ý với ai được.

Từ lúc mới quen, em đã coi tôi là kẻ thù, nhưng em cũng không cần

phải tính toán quá mức với tôi đâu. Bởi vì từ khi tên em là Hitomi, thì số
phận ấy đã an bài rồi.

Giờ đây, tôi chỉ muốn đến một nơi thật thanh bình.

Nơi không ai có thể tìm tới. Chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng chim

muông, cầm thú bên tai.

Tôi đã luôn muốn sống ở một nơi như thế.

Chắc chắn sẽ không có tuyệt vọng, hay phản bội.

Tất cả đều đơn thuần, tuân theo những gì vốn có. Là cõi niết bàn thanh

tịnh mà tôi hằng mong muốn. Để có thể tìm đến được nơi ấy tôi phải vứt bỏ
trái tim mình.

Sáng hôm sau, tôi sang nhà Hitomi thì thấy chuồng con August trống

không. Chắc là Hitomi dắt nó đi dạo rồi! Tôi vội vã chạy vụt đi. vẫn con
đường quen thuộc rợp bóng cây, vẫn những ngã rẽ ấy, siêu thị ấy, và cả
quán đậu phụ nữa... Tôi vừa thở ra khói trắng vừa chạy dọc tuyến đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.