LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 168

nước mắt, vậy mà giờ đây cậu ấy đang đứng chết trân và khóc, không hề
suy nghĩ gì cả!

Thầy từ từ quay sang nhìn Hitomi. Đôi mắt khô khốc - không, là tàn

khốc - của thầy nhìn thẳng vào Hitomi đang khóc, và thầy nói rất rõ ràng.

"Tôi đã lợi dụng em vì cái tôi bản thân mình."

Lông mày Hitomi xếch ngược lên. Có lẽ cậu ấy định ném cho thầy

một ánh nhìn lạnh lùng, như mọi khi. Nhưng rồi có cố gắng đến mấy, đôi
mắt Hitomi lại sụp xuống yếu ớt, đôi môi bặm lại run lên và cậu ấy lại
khóc. Nỗi đau mà Hitomi đang cảm nhận cũng như xuyên thẳng vào lồng
ngực tôi, hằn in vào da thịt.

Chắc chắn là Hitomi không muốn khóc. Chắc chắn cậu ấy muốn chịu

đựng, dù có phải cắn đứt lưỡi mình. Nhưng nỗi bất lực và căm giận ấy vẫn
bừng lên như lửa đốt - căm giận bản thân không làm được gì ngoài khóc.
Hitomi giơ tay phải lên tát vào mặt thầy. Một âm thanh chát chúa vang lên,
cặp kính của thầy bay ra rơi xuống đất. Lông mày cậu ấy cố xếch lên nhưng
rồi lại sụp xuống, Hitomi bặm chặt môi và chạy đi, khuôn mặt vẫn giàn
giụa nước mắt.

"Hitomi ơi!"

Tôi đang định đuổi theo thì thầy gọi giật lại.

"Em Hinosaka!"

Tôi quay lại nhìn, thấy khuôn mặt thầy đang nhìn tôi, nhăn nhó vì đau

đớn.

"Tôi mong em đừng phản bội Hitomi. Tôi van xin em! Xin em đừng

làm thế!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.