LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 169

Thầy cứ lặp đi lặp lại, lông mày nhíu chặt vào nhau trên khuôn mặt

méo mó.

Nửa người tôi run rẩy vì giận dữ. Tại sao, đã biết là Hitomi nghe thấy

rồi...! Đã bao nhiêu lần tôi bảo thầy dừng lại rồi...! Thế mà vẫn cứ nói ra
những điều tệ hại như thế, làm Hitomi bị tổn thương! Đã vậy rồi, tại sao lại
còn ăn nói ra vẻ quan tâm đến Hitomi nữa chứ!?

Tại sao giờ này lại lôi chuyện nụ hôn với Hitomi ra? Cái gì mà nụ hôn

đó là để chia cắt Kai và Hitomi? Chỉ lợi dụng cậu ấy vì cái tôi cá nhân ư, tại
sao có thể lạnh lùng đến vậy...! Tại sao lại có lời thú tội khốn kiếp đến như
thế! Vậy mà tôi đã tưởng rằng thầy lo lắng cho Hitomi! Tôi không còn biết
thầy đang suy nghĩ gì nữa rồi!

"Nếu như thầy còn dám nhờ em như thế, thì từ đầu đừng có làm

Hitomi khóc!"

Tôi gào lên những cảm xúc sắp vỡ tung và chạy đuổi theo Hitomi.

Mãi mà Hitomi vẫn không nín khóc. Tôi đưa cậu ấy về tận nhà, rồi

bản thân cũng nghỉ lại luôn. Sau khi gọi điện về xin phép mẹ, tôi làm món
gratin mà Hitomi thích nhất để mong cậu ấy tươi tỉnh lại.

(Gratin: Nguyên liệu chính thường là khoai tây, được rắc bánh mì vụn

hoặc phô mai cắt nhỏ và bỏ lò)

Hitomi rất thích phô mai nên lần này tôi đã cho phô mai gấp năm lần

bình thường, rốt cuộc nó bị dính sền sệt lại, tôi ăn thử còn hơi bị ợ nóng.
Hitomi vẫn nước mắt lã chã, im lặng ăn cái món có lẽ chẳng thể gọi là
gratin rắc phô mai nữa, mà là phô mai rắc gratin của tôi.

Tại sao Hitomi lại lên sân thượng chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.