LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 212

rằng liệu có phải mình đang đi cùng con đường với K? Nhưng chính vì vậy
mà tôi không muốn ông lại giống như K, để người vợ ở lại một mình. Bởi
vì như thế là sai lầm! Là hèn nhát!

Cho dù Natsume Souseki có khắc họa Tiên sinh chân thực đến đâu,

cho dù có muốn chúng tôi đồng cảm đến đâu, dù cho ông có cố khẳng định
"Đây là con người. Con người là một sinh vật cô đơn." thì tôi vẫn sẽ không
bao giờ chấp nhận. Tôi sẽ ăn thua đủ với đại văn hào này!

"Thầy Oshinari vẫn còn đang sống! Vì vậy nên cho dù có phải ôm lấy

nỗi cô đơn, dù cho có bị tổn thương, thầy vẫn có thể tiến về phía trước.
Chẳng ai có thể thay đổi những gì đã xảy ra cả. Có lẽ con người thực sự là
những sinh vật buồn bã, ngập tràn cái tôi và vô dụng hết mực... Có lẽ loài
vượn còn có trái tim quý giá hơn con người gấp trăm lần, nhưng chính vì
thế nên không ai được phép nghĩ rằng 'Hết cách rồi'! Không ai được lấy nỗi
buồn và sự yếu đuối ra làm cái cớ biện hộ cho bản thân..."

Tôi hò hét thật lực đến mức ho sù sụ. Nhìn ánh mắt vẫn tối đen của

thầy, tôi thấy dạ dày mình như sắp bị xé tan ra vì bất lực. Một vực thẳm đen
ngòm cứ lan rộng trong tâm hồn thầy. Một màn đêm không lối thoát. Phải
làm sao tôi mới có thể chạm đến thầy đây?

Phải làm sao để tiếng nói của tôi đến được với thầy, người đang mắc

kẹt dưới vực sâu thăm thẳm?

"Em đã băn khoăn rất nhiều... tại sao một câu chuyện đen tối đến mức

này, lại được Natsume Souseki viết ra trong khi đang chống chọi với bệnh
thần kinh và bệnh loét dạ dày?

Tại sao một câu chuyện nặng trĩu và khó thở đến như thế, lại vẫn được

bày đầy ở góc "Sách nên đọc" mỗi khi đến kỳ nghỉ hè, và đến tận trăm năm
sau người ta vẫn không quên?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.