LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 213

Từ trước đến giờ em chưa bao giờ yêu thích mấy câu chuyện quá u ám

hay phức tạp. Nhưng em nghĩ rằng mỗi người đều sẽ có lúc phải nhìn thẳng
vào nỗi lòng của chính mình. Dù có cô đơn đến mấy, thảm hại đến mấy,
khổ sở đến mấy, dù cho bản chất con người là như thế, dù cho không biết
phải làm sao, thì vẫn phải dứt khoát đối đầu.

Em nghĩ ngay cả Souseki cũng đã nhìn thẳng vào bản thân như thế để

viết ra tác phẩm này đấy ạ.

Ông đã cố theo đuổi thuyết 'tắc thiên khứ tư', vứt bỏ ham muốn bản

thân để sống theo các quy luật tự nhiên, nhưng rốt cuộc trái tim con người
vẫn bị nhem nhuốc bởi cái tôi, vẫn chìm đắm trong sân si đến vô chừng, và
cuối cùng chỉ toàn là tuyệt vọng, có lẽ đến cả Souseki cũng không thể nào
thoát khỏi vòng tuần hoàn ấy.

Nhưng ông vẫn chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là tiến lên."

Cả Hitomi và anh Konoha đều giống như tôi, nín thở theo dõi phản

ứng của thầy. Một nỗi buồn thương lặng lẽ lan ra trong đôi mắt thầy. Là ánh
mắt của một người đã bỏ cuộc và đang đón nhận tất cả, trong đó có cả
những lời nói của tôi. Nhìn vào ánh mắt ấy, đến tôi cũng chợt thấy buồn
theo, lại càng cảm thấy bẽ bàng, rốt cuộc nhìn thấy tôi dường như đã nói
hết những điều phải nói, thầy lặng lẽ mỉm cười.

Đó là nụ cười của một người lớn đang nhìn đứa trẻ con không biết

vâng lời.

"Ôi, em nói thì hay lắm."

Lời nói nhẹ nhàng của thầy như một cơn đau nhói chạy qua lồng ngực

tôi.

"Cách sống như vậy mới thật là cao quý, xinh đẹp làm sao. Nhưng mà

Hinosaka này, em vẫn chưa biết nỗi buồn thực sự là gì. Em đã bao giờ phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.