LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 218

Hatori... nhảy từ sân thượng xuống?

Một nỗi đau sắc lẻm hiện lên trong mắt anh Konoha. Khuôn mặt anh

nhăn lại như thể nhớ lại ký ức khi đó. Nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng
vào mặt thầy. Và giọng nói cũng không một chút run rẩy.

"Kỳ diệu thay, cô gái ấy đã bảo toàn được tính mạng, nhưng đã biến

mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi, và từ đó tôi cũng trở thành hikikomori,
giam mình ru rú trong phòng. Tôi trùm chăn quá đầu giữa căn phòng chỉ
toàn bóng tối ấy, bị những cơn đau đến ngạt thở hành hạ, ngày nào cũng tự
hỏi bản thân mình đã làm gì mà phải chịu một số phận khủng khiếp thế này.

Tôi không còn có thể bước đi trong ánh sáng được nữa. Không còn có

thể nói chuyện với ai nữa. Tôi liên tục cầu mong được biến mất đi khỏi cõi
đời này. Nhưng rồi lại tuyệt vọng vì điều đó là không thể. Chỉ còn biết than
khóc không biết bóng đêm này sẽ còn đằng đẵng đến bao giờ, cứ thế ngày
qua ngày.

Đến cả sau khi gặp lại cô ấy, những gì chờ đợi tôi vẫn chỉ là nỗi tuyệt

vọng còn sâu thẳm hơn thế. Những sự thật tôi không muốn biết tới cứ liên
tục được hé lộ, tất cả những gì tôi tin tưởng đều sụp đổ, những gì xinh đẹp
đều bị hoen ố và đen tối, cứ như thể toàn thân tôi đang bị xé tan ra.

Tôi đã nghĩ rằng không thể nào có một nỗi đau đến như thế.

Tôi không thể nào chịu đựng được nữa! Không thể nào đứng thẳng

được nữa rồi!"

Tôi cảm thấy một áp lực khủng khiếp từ ánh mắt của anh Konoha, từ

những điều mà anh đang nói.

Tôi chưa có dịp đọc bản tiểu thuyết của Tựa như bầu trời xanh. Nhưng

tôi đã xem phim chiếu rạp và phim dài tập biết bao nhiêu lần, lần nào cũng
ngập tràn một cảm giác dịu dàng và trong sáng. Trong câu chuyện hoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.